Chương 2016: Võ Luyện Đỉnh Phong 3
Chương 2016: Võ Luyện Đỉnh Phong 3Chương 2016: Võ Luyện Đỉnh Phong 3
Tô Tiểu Tiểu và Mị Cơ, Vệ Đình và Uất Trì Tu ở ngoài cửa cũng không làm phiền bà.
Một số người chỉ im lặng quan sát.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu xuống mái tóc hơi bạc của Trình Tang.
Bà ấy có đôi mắt trong trẻo như một đứa trẻ.
Khi mọi người nhìn vào, tâm hồn họ dường như được thanh lọc.
Cuối cùng, bà ấy cũng vẽ xong, cảm thấy buồn ngủ nên ngủ quên trong vòng tay Tô Tiểu Tiểu.
Mi Cơ đi tới, bế bà trở lại giường, đắp chăn mỏng cho bà.
Dù Mi Cơ có tò mò đến đâu, nàng ta cũng không xem bản vẽ trước mà quan tâm đến Trình Tang trước.
Tô Tiểu Tiểu lấy bản vẽ ra.
Bốn người họ nhìn chằm chằm vào những bức vẽ, chết lặng một lúc.
Mi Cơ: "Bức tranh này... có vẻ hơi tùy hứng."
Trình Tang đã không cầm bút quá lâu nên bà ấy vẽ không còn giỏi nữa.
Chỗ thẳng bị cong, chỗ đáng lẽ cong lại càng cong.
"Đây là lối vào." Vệ Đình chỉ vào một chấm đen lớn trên bức họa và nói.
Uất Trì Tu: "Vậy mà cũng nhận ra được sao?"
Vệ Đình cẩn thận quan sát nét vẽ của Trình Tang, lấy một tờ giấy khác và sửa lại bản đồ.
Uất Trì Tu bây giờ đã hiểu rồi.
Hắn ta chỉ vào đoạn văn cuối cùng và nói: "A, ta nhận ra nơi này! Đêm qua ta đã đến đó! Đó là một khu mỏ bỏ hoang! Nghe nói trong đó đã có rất nhiêu người chết nên đã bị phong ấn."
"Làm thế nào lại có người chết?" Mi Cơ hỏi.
Uất Trì Tu nói: "Ta cũng không biết. Không có bệnh tật hay thiên tai, cũng không có tai nạn khai thác mỏ. Việc có người chết như vậy thật kỳ lạ."
Tô Tiểu Tiểu dừng lại và nói: "Có lẽ đó chỉ là tin đồn mà họ lan truyên để ngăn cản mọi người đến gần nơi này."
Mi Cơ hỏi: "Trời tối chúng ta đi khám phá nhé?"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Chúng ta không thể đợi đến khi trời tối."
"Tại sao?" Mi Cơ không hiểu.
Tô Tiểu Tiểu giải thích: "Chúng ta sẽ nhận được tiền chuộc khi trời tối. Nếu chúng ta tiếp tục ở lại, họ chắc chắn sẽ nhận ra rằng chúng ta có mục đích khác, và có thể họ sẽ tăng cường an ninh ở đây."
Vệ Đình bị thuyết phục: "Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta nữa."
Vệ Đình mím môi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta có biện pháp tự bảo vệ mình, chàng đừng lo lắng cho ta."
Vệ Đình biết mình không thể thuyết phục được nàng, một khi đã quyết định, nàng sẽ lén lút đi.
Tô Tiểu Tiểu nói với Mị Cơ: "Nếu ba người họ đến mà ta vẫn chưa quay lại, hãy giúp ta trì hoãn một thời gian."
Mi Cơ vỗ vỗ bộ ngực nhỏ kiêu hãnh của mình: "Đừng lo lắng, cứ để ta lol"
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình trò chuyện vài câu. Họ ăn mặc như nô lệ khai thác mỏ và đi đến lối vào.
Cánh cổng bị hỏng, lúc này có hơn chục nô lệ khai thác mỏ biết nghề mộc đang làm việc.
Hai người họ nhìn nhau và bỏ chạy theo hướng họ đã đến!
"Dừng lại!
Một quặng trưởng của mỏ đã ngăn cả hai lại.
Hai người họ quay lại.
Vệ Đình dùng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để chắn cho Tô Tiểu Tiểu ở phía sau, và chỉ vào bãi cỏ cách đó không xa với vẻ áy náy và sợ hãi: "Có ... có thứ gì đó."
Quặng trưởng nhìn vào bãi cỏ.
Gia hỏa này, là một thỏi bạc!
Không trách hai người này lại xông tới nhặt bạc!
Có một quặng trưởng khác ở đây để giám sát công việc.
Hắn ta không muốn chia tiền với đối phương.
Hắn hắng giọng, trâm giọng mắng: "Còn không mau di làm việc đi? Lại còn đứng đó nhiều lời
Vệ Đình vội vàng nói: 'Không dám. Không dám!"
Hắn nắm tay Tô Tiểu Tiểu đi tới cửa vào.
Có người đang đẩy xe để vận chuyển những tấm ván.
"Để đó cho chúng tôi."
Vệ Đình tình nguyện đưa xe qua.
Đây là một công việc vất vả.