Chương 202: Mẫu Tử 2
Chương 202: Mẫu Tử 2Chương 202: Mẫu Tử 2
Tô Tiểu Tiểu vỗ vê sờ sờ cái đầu nhỏ của ba đứa.
Sờ thôi không đủ, muốn thơm thơm, ôm ôm, bế cao caol
Cái miệng nhỏ của ba đứa nhóc mím chặt lại không muốn không muốn, chỉ thiếu nước khóc oà lên!
Tô Tiểu Tiểu cười hì hì một tiếng.
Quả nhiên vui buồn giữa người với người không giống nhau, ba đứa nhỏ vô cùng tủi thân, nhưng mà tại sao nàng cảm thấy dáng vẻ này của bọn chúng khá là thú vị nhỉ...
Tin vui Tiểu Triệu thị sinh được nhi tử mới sáng sớm đã truyền khắp cả thôn, mẫu tử bình an, các hương thân đều chúc mừng.
Mà Tô Ngọc Nương ở một bên khác thì không may mắn như vậy.
Nàng ấy cướp bà đỡ của Tiểu Triệu thị trước, không giống như Tiểu Triệu thị sau khi phát tác thì hốt hoảng lo sợ lâu như vậy, theo lý, lẽ ra nàng ấy phải sinh thuận lợi hơn Tiểu Triệu thị mới đúng.
Ai mà ngờ, sinh thì sinh rôi, một tiểu khuê nữ.
Hài tử không đáng ngại, nàng ấy thì lại gặp chuyện xấu.
Sinh đến nửa đêm vẫn chưa ra, bà đỡ cho một thang thuốc trợ sinh, không biết có phải liều lượng nhiều quá hay không, sau khi sinh xong Tô Ngọc Nương liền suy yếu.
Sau đó Tô Ngọc Nương không ngừng chảy máu, bà đỡ trực tiếp bị dọa sợ chạy đi, Tô Ngọc Uyển đáng thương ở một mình trong phòng sinh đau đến chết đi sống lại.
Chuyện Tô Ngọc Nương về nhà mẹ đẻ không kinh động trong thôn, nhưng không chịu nổi Lão Tô gia có tiếng khóc của tiểu anh hài và tiếng kêu thảm thiết của Tô Ngọc Nương
Sát vách là Châu thị thích hóng hớt nhất ở, Châu thị vừa biết, cả thôn đều biết hết.
Lý Chính đến Lão Tô gia giải thích tình huống, lúc quay về gặp được Tiền thị bón cơm cho Xuyên Tử ở trước cửa nhà.
Tiền thị hỏi: "Tình hình của Ngọc Uyển là sao vậy?"
Lý Chính không che giấu gì hết nói: "... Có lẽ là bà đỡ cho thuốc mạnh quá."
Tiền thị nghe đến đây, không biết nên nghe mà sợ hay là nên thấy may mắn.
Bà đỡ này ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như hôm qua Tô Ngọc Nương không cướp bà ta đi trước, há chẳng phải người gặp hoạ là nhi tức của nhà mình sao?
Lý Chính cũng nghĩ đến việc này, hắn ta nghĩ nhiều hơn một chút.
Nếu như hôm qua Tô Ngọc Nương không cướp bà đỡ của Tiểu Triệu thị, Tô Đại Nha nghe thấy động tĩnh nàng ấy sinh hài tử, có lẽ cũng sẽ đi xem xem xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy, có phải Tô Ngọc Nương sẽ không xảy chuyện gì hay không?
Lý Chính trầm tư một lát, xoay người đến Tiểu Tô gia.
Tô Tiểu Tiểu ở trong nhà bếp ăn đồ ăn, ba đứa nhóc đi theo nàng.
Lý Chính nói rõ mục đích đến đây: "... Đại Nha, ngươi có thể đi xem Ngọc Nương không?"
Động tác gặm bắp ngô của Tô Tiểu Tiểu dừng lại, thờ ơ lạnh nhạt nói: "Ta thì không có ý kiến gì hết, nhưng mà, ngươi chắc chắn Tô Ngọc Nương sẽ bằng lòng để ta xem sao?"
Lý Chính đứng lên trên băng ghế nhỏ, kích động nói: "Có câu nói này của ngươi là được, ta đến Lão Tô gia một chuyến!"
Hắn ta đi được hai bước, quay đầu lại nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu: "Đại Nha, ngươi thực sự thay đổi rồi, nương ngươi trên trời có linh, nhất sẽ vì ngươi mà cảm thấy vui vẻ thanh thản!"...
Lý Chính bất chấp gió tuyết dày đặc đến Lão Tô gia, đáng tiếc hắn ta hoàn toàn không ngờ được là, Tô Ngọc Nương vậy mà từ chối ý tốt của hắn tal
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ tại sao Tô Đại Nha lại hỏi hắn ta —— Ngươi chắc chắn Tô Ngọc Nương bằng lòng để ta xem sao?
Tô Ngọc Nương thật sự không bằng lòng!
"Đại Nha vậy mà cũng đoán được cả cái này... thông minh hơn rất nhiều rồi..."
Thực ra cái này không hề khó đoán, quan hệ giữa Lý gia và Tô Tiểu Tiểu không tôi, nửa đêm hôm qua chẳng phải cũng suýt chút nữa không cho nàng đỡ đẻ cho Tiểu Triệu thị sao?