Chuong 2073: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 3
Chuong 2073: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 3Chuong 2073: Hai Cha Con Nhan Ra Nhau 3
Thực ra trong lòng hắn ta đã sớm chấp nhận điều này rồi, bây giờ nhắc lại với người trong nhà thì cũng không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng lúc này phụ thân vừa hỏi như vậy thì trong lòng hắn ta đột nhiên cảm giác vô cùng tủi thân.
Hắn ta cúi đầu, chóp mũi cảm thấy chua xót, cổ họng bắt đầu nghẹn lại, nghẹn ngào nói: "Cha... Đau lắm..."
Hóa ra chỉ cần có cha ở bên thì hắn ta vẫn có thể quay về làm một đứa nhỏ.
Ngươi có thể chịu uất ức, có thể chịu đau đớn nhưng không cần phải gồng lên mạnh mẽ.
Lý Uyển ôm lấy Vệ Hi Nguyệt khỏi đùi Vệ Tư.
Hai tay Vệ Tư ôm lấy mặt nhi tử của mình, áp trán mình vào trán nhi tử.
Chiến Thần nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. ...
Sau năm năm xa cách, mặc dù bọn họ đã đoàn tụ nhiều ngày nhưng chỉ khi ký ức của ông ấy được khôi phục thì phụ tử mấy người mới chính thức nhận nhau.
Trong lòng mọi người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Vệ Hi Nguyệt là hài tử, Tô Tiểu Tiểu là phụ nữ có thai, hai người bọn họ là những người đầu tiên không thể thức được nữa nên lần lượt ngủ thiếp đi.
Lý Uyển và Vệ Đình tự mình đưa hai người vê phòng.
Thay vì hỏi trong năm năm đó đã trải qua những gì thì Vệ Tư càng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với các con của mình.
Vừa nói đến chuyện này thì đã nói đến hơn nửa đêm.
Ban đêm muỗi nhiều nên mấy người đi vào trong phòng nói chuyện.
Tô Ly ngủ gục trên bàn.
Ba huynh đệ nằm ngang dọc trên giường, cực kỳ giống với trước đây.
Trông như mới hôm qua bọn họ còn đang chập chững bước đi, chỉ trong nháy mắt, người nào cũng đã lớn lên trở thành một nam tử hán, mỗi người tự mình đảm đương một phía.
Vệ Tư ngồi trên ghế nhìn ba người hồi lâu, nhưng nhìn ngắm như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Đánh nhau cả một đêm, thật ra ông ấy cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng ông ấy không ngủ được.
Ông ấy phải đi gặp được một người.
Giờ Dần, Vương Đô vô cùng yên tĩnh. Tại nơi ở của Lâu trưởng lão, Công chúa Huệ An va Mi Cơ đang ngủ ngon lành.
Ban đầu Mi Cơ định đi gặp tiên sinh rồi mới trở về Trình gia, nhưng công chúa Huệ An chỉ đi có một mình nên nàng ta phải ở lại để bảo vệ công chúa Huệ An.
Tô Huyên không đánh thức hai người, lặng lẽ ngồi tĩnh tọa một mình trong sân.
Trên bàn đá đặt chiếc lư hương do Lâu trưởng lão để lại, trong đó có đựng hương liệu đặc trưng của Nam Cương, chủ yếu dùng để đuổi muỗi ở Nam Cương.
Ngôi xuống lần này là ngôi đến hơn nửa đêm.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn vượt qua bức tường và đi đến đứng phía sau Tô Huyên.
Vẻ mặt Tô Huyên không thay đổi, hắn ta tiếp tục bưng chén trà nhấp một ngụm trà.
"Ngươi đang đợi ta à?"
Vệ Tư hỏi.
Ông ấy đang cố gắng quen với việc nói chuyện, tốc độ nói chuyện rất chậm: "Ngươi biết ta sẽ đến đây?"
Tô Huyên đứng dậy, im lặng nhìn hắn: "Ta nên gọi ngươi là Vệ Tư tướng quân, hay là danh hiệu khác?"
Các con rối trong điện Thánh nữ đều sẽ có tên mới.
"Gọi Vệ Tư là được rồi." Vệ Tư nói.
Hai người đều không ngồi xuống.
Vệ Tư nhìn hắn ta nói: "Võ công của ngươi rất tốt, trong số các nhi tử của ta thì chỉ có lão Đại mới có thể đánh ngang tay, không phân thắng bại với ngươi mà thôi. Tiểu Thất có tài năng nhất, nhưng luyện tập quá ít."
Vệ Đình thì văn võ song toàn, nhưng trong một gia đình võ tướng, việc có một đứa con là thân đồng là điều vừa rất khó khăn nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ.