Chương 2074: Nghiêm Phụ Từ Ái 1
Chương 2074: Nghiêm Phụ Từ Ái 1Chương 2074: Nghiêm Phụ Từ Ái 1
Vì vậy nên Vệ Đình không dành nhiều thời gian cho việc luyện tập võ công mà thay vào đó dành nhiều thời gian cho việc đọc sách và luyện chữ.
"Võ công của ngươi... đến từ đâu?"
Vệ Tư đã nhìn thấu.
Võ công của La sát là phải trả một cái giá không thể tưởng tượng nổi, cái giá đó có lẽ hắn ta đã trả, nhưng cũng có lẽ còn chưa thực hiện.
Tô Huyên không muốn nhắc đến chủ đề này: "Không cần Vệ Tư tướng quân lo lắng, chuyện của ta thì ta sẽ tự mình xử lý."
Vệ Tư lại hỏi: "Ngươi còn muốn giết ta sao?"
Ông ấy nói "còn", này có nghĩa là ông ấy đã nhớ lại vụ ám sát chưa thành của trước đây.
Tô Huyên không có phủ nhận, thẳng thắn trả lời: 'Nếu Vệ Tư tướng quân vẫn có thể duy trì tỉnh táo, đương nhiên ta sẽ không ra tay nữa, nhưng mà nếu... Cuối cùng Vệ Tư tướng quân vẫn trở thành con rối của Thánh nữ thì ta chỉ có một con đường để đi, đó chính là giết chết ngươi."
Vệ Tư nói: "Ngươi không giết ta được."
Tô Huyên nghiêm túc nói: "Dù không giết được thì cũng phải giết."
Trong mắt Vệ Tư không có chút thất vọng hay kinh ngạc nào: "Được rồi, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời ngươi nói tối nay. Một khi ta hoàn toàn mất khống chế, ngươi nhất định phải tự tay giết ta."
Tô Huyên cau mày, kinh ngạc nhìn ông ấy.
Vệ Tư vẫy tay với hắn ta: "Lại đây, ta sẽ nói cho ngươi điểm yếu của ta."
Tô Tiểu Tiểu vừa ngủ dậy thì sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.
Nàng xoa xoa mắt, mờ mịt nhìn quanh căn phòng vừa quen lại vừa lạ này.
Quen là vì nàng đã từng ở chỗ này rồi, nhưng lạ là vì nó không phải là sương phòng của Trình gia.
Cuối cùng nàng cũng đã nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, thế nên liên vội vã vén chăn lên.
"Vội vội vàng vàng thế này làm gì?"
Vệ Đình lạnh nhạt hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu liếc nhìn một cái, phát hiện Vệ Đình cũng ở trong phòng.
Hắn đang ngồi bên khung cửa sổ đóng chặt, từng tia nắng ban mai màu vàng nhạt chiếu xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu vào trong phòng, vệt nắng rơi xuống trên gương mặt anh tuấn và hoàn mỹ không thể bắt bẻ nổi của hắn, tựa như phủ lên gương mặt đó một tâng ánh sáng nhu hòa mềm mại.
Mới sáng sớm ra đã bị cái nhan sắc tuấn tú kia tập kích...
Tô Tiểu Tiểu nuốt mấy ngụm nước miếng.
Là do sự thay đổi hooc-môn khi mang thai đang quấy phá nàng sao? Hay là tên này đang cố ý quyến rũ nàng?
Dạo gân đây nàng thường xuyên có loại xúc động muốn nhào lên người hắn.
Vẻ mặt Vệ Đình hết sức vô tội, hắn lên tiếng hỏi: "Sao lại nhìn ta như thế?"
"Không có." Tô Tiểu Tiểu quay mặt đi.
Nhưng rồi lại lén lút liếc nhìn hắn một cái.
Khóe môi Vệ Đình khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ khó có thể nhận ra, tiếp đó hắn lạnh lùng nói: "Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng là tướng công của nàng, những cái khác thì ta không cho được chứ nhìn một tí thì không thành vấn đề."
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi đáp: "Cái gì mà bảo là chàng không cho được? Chàng không 'được' nữa rồi à?"
Vệ Đình: ”...
Mắt thấy vấn đề sắp đi quá trớn mà không thể kìm hãm lại được, Tô Tiểu Tiểu liền khẽ ho một tiếng, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Ta phải về Trình gia rồi, nếu không ngoại tổ mẫu lại tìm ta khắp nơi."
Vệ Đình lật sách xem một chút, đáp: "Đã tìm đến rồi."
Trong viện tử, Trình Tang đang ngồi trên ghế đá chơi đan dây* cùng với Vệ Hi Nguyệt.
(*) Chơi đan dây (String figure/ 翻花强): là một trò chơi phổ biến trên khắp thế giới. Khi chơi dây, người chơi dùng một sợi dây và các thao tác của tay để tạo thành những hình khác nhau.