Chương 2090: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 2
Chương 2090: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 2Chương 2090: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 2
Nhưng ngược lại thì Tiểu Hổ này ấy mà, vẫn luôn không thắng được Đại Hổ, lại còn cứ luôn giở trò.
Tiểu Hổ nằm bò cả thân hình bé nhỏ của mình lên đùi Tô Tiểu Tiểu, lam bẩm làm nũng: "Huynh ấy đánh con! Đại Hổ hư!"
Vệ Lục Lang bưng chén trà lên.
Lúc này Nhị Hổ đứng ở ngoài cửa lên tiếng: "Còn không phải là vì đệ lột quần của Đại Hổ ra à?"
Vệ Lục Lang lập tức phun ra một ngụm trà...
Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn chờ ở hẻm Trường Lưu đến giờ hợi*.
(*) Giờ hợi: khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Chủ yếu là để quan sát tình hình của Vệ Tư.
Vào lân đầu Vệ Tư dùng thuốc, hiệu quả của thuốc chỉ kéo dài khoảng chừng ba canh giờ.
Còn lần này đã qua năm canh giờ rồi, vậy mà thần trí của Vệ Tư vẫn rất tỉnh táo.
Liệu đây có phải là minh chứng cho việc hiệu quả của thuốc đã tăng lên nhiêu lần không?
Hiệu quả lần sau sẽ tốt hơn lần trước?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì sau khi dùng hết cả năm túi thuốc, nói không chừng Vệ Tư sẽ có thể khỏi bệnh.
Lúc Tô Tiểu Tiểu dẫn ba nhóc trở về Trình gia, Trình Tang vẫn chưa ngủ, bà ấy đang chơi chọi dế với Mi Cơ trong vườn hoa.
Trình Tang chơi đan dây thì không thắng được Mi Cơ, nhưng chơi chọi dế thì lại có thể lấn lượt được MỊ Cơ.
"Vi ViI Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hb
Trình Tang nhìn thấy bốn mẹ con nàng thì cực kỳ vui sướng, không thèm chơi chọi dế nữa.
Mi Cơ xoa bóp cổ tay than thở: "Ơ kìa này, ván này ta sắp thắng rồi mà... Đừng đi mà..."
Trình Tang nghe vậy thì đáp: "Tiểu điểu tinh, ngươi tự chơi một mình đi! Ta phải đi chơi cùng Vi Vi với Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu HổI"
Sắc mặt Mi Cơ lập tức đen thui.
Trình Tang và ba cậu nhóc bắt đầu chơi đùa tưng bừng với nhau trong vườn hoa, thỉnh thoảng lại gọi hai tiếng "Vi Vi".
Lúc này trùng hợp làm sao Trình Liên ở gần đấy lại đi ngang qua, nghe thấy tiếng cười của Trình Tang nên không nhịn được mà dừng bước. "Vi VI
Trình Tang vẫy vẫy tay về phía Tô Tiểu Tiểu.
Trình Liên nhíu mày, hỏi nha hoàn tùy tùng bên người mình: "Vừa rồi Trình Tang đã gọi cái gì thế?"
Nha hoàn đáp với vẻ không chắc chắn lắm: "Hình như... là... Vi Vĩ?"
"Vi Vi?"
Trình Liên nghi hoặc liếc nhìn Trình Tang một chút.
"Lại còn coi nha đầu kia Thánh nữ nhi của mình nữa à? Nếu nói như thế thì căn bản là tỷ ấy chẳng hề khỏi bệnh tí nào... Đầu là giả vờ cả! Đúng là giỏi giả vờ thật đấy, lừa gạt ta và Vân Hạc lâu như vậy!"
Lại hướng mắt nhìn Trình Tang đang tươi cười như hoa kia, trong lòng Trình Liên bỗng lại xuất hiện một nỗi đố ky sâu sắc.
Dựa vào cái gì mà bản thân mình thì phải chịu tình cảnh nước sôi lửa bỏng, còn tỷ ấy thì lại có thể tự do thoải mái như thế?
Một người điên mà cũng xứng sao?!
Trình Tang cười nói vô cùng vui sướng, trong lòng Trình Liên lại càng khó chịu.
Bà ta nghĩ mãi không ra, tại sao đều là nữ nhi Trình gia, nhưng chỉ vì một người đích nữ dòng chính, còn một người là thứ nữ con thê thiếp mà đãi ngộ lại khác xa nhau như thế.
Từ nhỏ cha đã không thương yêu bà ta, dù là chuyện gì thì cũng chỉ quan tâm đến Trình Tang.
Bản thân bà ta chỉ có thể thông qua việc ninh nọt Trình Tang, bầu bạn với Trình Tang nên mới được chia cho một chút sự chú ý từ cha.
Nhưng rõ ràng là bà ta không hê ngu ngốc hơn Trình Tang, cũng không xấu xí hơn Trình Tang.
Vậy thì dựa vào đâu mà Trình Tang là thiên chỉ kiêu tử*, còn số mệnh của bà ta lại đau khổ thế này?
(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Nghĩa đen là chỉ đứa con cưng của ông trời, được ông trời ưu ái.