Chương 2089: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 1
Chương 2089: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 1Chương 2089: Kế Hay, Quyết Định Thắng Bai Sau Cùng 1
Sau khi đệ tử kia lui ra khỏi phòng Lư Trường Sứ mới đóng cửa phòng lại, tiếp đó đưa tới trước mặt Thánh nữ một bát thuốc vẫn còn nóng hôi hổi: "Thánh nữ, là do thuốc này không có hiệu quả sao? Sao người lại nôn ra máu rồi?"
Thánh nữ nhận lấy thuốc, đáp: "Là độc trên thân kiếm Thanh Phong, ta đã ép nó ra ngoài được hơn phân nửa rồi, nhưng vẫn còn sót lại một ít."
Lư Trường Sứ không hiểu ra sao, hỏi tiếp: "Vừa giải cổ độc cho Vệ Tư, lại vừa hạ độc người, chẳng lẽ trong số bọn họ ngoại trừ cổ sư ra thì còn có một cao thủ dùng độc lợi hại nữa ư?"
Lúc này "Cổ sư” kiêm "Cao thủ dùng độc" Tô Tiểu Tiểu đang ở trong phòng của Vệ Lục Lang để giúp hắn ta sửa cánh tay kim loại.
Cánh tay kim loại của hắn ta không phải là bị Vệ Tư đánh cho hỏng, mà là hết điện rồi.
Sau khi hết điện, tuy rằng cánh tay kim loại có thể dùng được, nhưng lại mất đi một bộ phận chức năng của tế bào thần kinh, trở nên không khác gì so với những tay chân gia bình thường khác.
Tô Tiểu Tiểu vừa mới vào trong dược phòng một chuyến, trên bàn quả nhiên đã xuất hiện pin của cánh tay kim loại.
Sau khi cầm pin ra, Tô Tiểu Tiểu liền thay pin cho cánh tay kim loại kia.
"Được rồi, lục ca, huynh thử xem."
Tô Tiểu Tiểu trả lại cánh tay kim loại cho Vệ Lục Lang.
Vệ Lục Lang vô cùng yêu thích cánh tay này.
Mẫn Mẫn không còn nữa, nên nó chính là vợ của hắn ta.
Sau khi lắp cánh tay lên, Vệ Lục Lang nắm bàn tay lại thành nắm đấm mấy lần, xúc cảm quen thuộc cũng như độ linh hoạt đã quay trở lại rồi.
Hắn ta giống như một hài tử có được đồ chơi mình thích vậy, hưng phấn đến mức mắt sáng rực lên.
Tô Tiểu Tiểu vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa cất tiếng hỏi: "Luc ca, sao năm năm trước huynh lại bị thương, quả thật là huynh không còn nhớ chút gì vê chuyện năm đó nữa sao?"
Vệ Lục Lang: "Ừ”"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Vậy... trước kia thì sao?"
Vệ Lục Lang khẽ giọng trả lời: "Ta chỉ nhớ đại quân Bắc Yên bất ngờ tập kích bọn ta, ta bị thương nặng, cả người không cách nào cựa quậy được, ngũ ca đã giấu ta vào trong đống thi thể chất chồng của các binh sĩ, lấy thân mình che cho ta, nói với ta rằng chớ có lên tiếng."
Mỗi lần hồi tưởng lại ký ức này, trong lòng hắn ta đều đau đớn như dao cắt. Ngũ ca vốn dĩ đã có thể chạy thoát, cũng có thể sống sót.
Nhưng vì bảo vệ hắn ta, huynh ấy mới bị người Bắc Yên chém chất.
"Chờ đến khi ta tỉnh lại thì ta đã như thế này rồi."
"Là tỉnh lại ở chiến trường sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Vệ Lục Lang lắc đầu đáp: "Không phải, là ở bãi tha ma, lúc đó đã qua một tháng rồi. Những chuyện đã xảy ra trong một tháng đó, ta có làm thế nào đi nữa thì cũng không thể nào nhớ ra nổi.
Trước giờ hắn ta vẫn luôn không bằng lòng nhắc đến những chuyện có liên quan đến khoảng thời gian năm năm trước.
Nhưng có lẽ vì gân đây cha hắn ta đã về, hoặc cũng có lẽ là vì cuối cùng thì vết sẹo trong lòng hắn ta cũng đã kết vảy, thế nên hắn ta đã bắt đầu có được dũng khí đối mặt với đoạn quá khứ năm đó.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên có phần nặng nề.
Nhưng cũng chẳng nặng nề được quá ba giây, Tiểu Hổ khấp kha khấp khểnh bước vào, tủi thân nói: "Nương, Đại Phủ đánh con."
Hạt đậu nhỏ này vừa xuất hiện là bâu không khí nặng nề gì đó cũng biến mất.
Tô Tiểu Tiểu không nhịn được cười, nhìn cậu bé: "Con lại làm cái gì rồi, Đại Hổ đánh con?"
Đại Hổ không phải là vị huynh trưởng thích bắt nạt đệ đệ, nếu không chọc giận cậu bé thì cậu bé cũng sẽ không động thủ.