Chương 2114: Nhị Ca Nói Ra Sự Thật 1
Chương 2114: Nhị Ca Nói Ra Sự Thật 1Chương 2114: Nhị Ca Nói Ra Sự Thật 1
Hắn ta mặc áo trắng, quả nhiên là người lạ như ngọc, công tử thế vô song.
Dáng vẻ tuấn mỹ yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Công chúa Huệ An bất tri bất giác nhìn hắn ta một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Tô Ly ở trong sân hét lớn: “Chân của ta.... A... Tê rồi! Tê rồi!”
Công chúa Huệ An cuống quýt rời mắt đi, đứng lên, sờ sờ đôi má nóng hổi: “Ta ra ngoài nhìn xem.”
"Công chúa."
Tô Huyên gọi nàng ta lại: Đừng thích A Huyên."
Hơi thở của công chúa Huệ An như ngưng trệ.
Tô Huyên lật sách, mi dài rũ xuống: ”A Huyên không đáng đâu."
Hôm nay cũng là một ngày đau lòng với A Huyên.
Đình viện hẻm Trường Lưu.
Vệ Thành nhìn đệ đệ đột nhiên xuất hiện, không nhanh không chậm đặt một con cờ xuống bàn cờ: "Tô Huyên có bí mật gì làm sao mà ta biết được?”
"Làm sao mà huynh có thể không biết được?" Vệ Đình liếc mắt nhìn ván cờ của mình: "Hắn chỉ thân thiết với huynh, còn luôn tìm huynh đánh cờ, hai người giống như bằng hữu nhiêu năm vậy.
Vệ Thành nhìn đệ đệ mình với ánh mắt hình viên đạn: "Ngươi nói hắn còn nhỏ hay đang chê ta già?"
Vệ Thanh cũng chỉ lớn hơn Tô Huyên tám tuổi mà thôi.
Lúc trước Vệ Đình từng buồn chán, bây giờ hắn đã buông thả mình, cũng không hợp lý giống như Vệ Lục Lang.
Vệ Đình nhìn chằm vào nhị ca của mình: "Huynh cũng không đánh cờ cùng ta nhiều, kỹ năng chơi cờ của ta cũng không tệ."
Đây là sự thật, khi còn nhỏ Vệ Đình đã được nuôi dạy như một học giả, cầm kỳ thi họa mọi thứ hắn đều tinh thông.
Đầu óc của hắn chỉ hơi ngốc nghếch một chút, cũng không đến mức mười bảy tuổi hắn đã trở thành trạng nguyên của trường trung học.
Nhưng Vệ Thanh đúng là không thích chơi cờ với Vệ Đình.
Vệ Thanh nói: "Cũng chỉ là chơi cờ với nhau vài lần mà thôi, cũng không nói chuyện nhiều với nhau.
Vệ Đình nghiêm mặt nói: “Ta không tin." Vệ Thanh không để ý đến để một quân cờ xuống: "Có tin hay không thì tùy ngươi."
Vệ Đình nguy hiểm híp mắt lại: "Nhị ca, huynh xác định không nói sao?"
Vệ Thanh cũng không thèm nhìn hắn: "Không thể trả lời được."
"Nhị ca đang ép ta sao."
Vệ Đình vuốt vuốt tay áo, kéo cửa ra nói: "Cha! Nhị ca bắt nạt nhị tẩu! Huynh ấy nói muốn hai người ly...
Vệ Thành ném chén trà trong tay: "Cam miệng!"
Vệ Đình dễ dàng bắt được chén trà, thậm chí còn hứng được hết từng giọt nước bắt ra ngoài.
Vệ Đình nhoẻn miệng cười: "Huynh ấy còn giấu nhị tẩu quỹ riêng..."
Vệ Thanh cắn răng: "Đệ có còn muốn nghe chuyện của Tô Huyên không?':
Vệ Đình đóng sâm cửa lại, nghiêng người đi đến ngồi trước mặt Vệ Thanh: "Chăm chú lắng nghel"
Vệ Thanh muốn đánh chết đệ đệ thối này.
Hắn ta trừng mắt nhìn Vệ Đình: "Có ai nói năng bay bạ như đệ không?"
Vệ Đình bắt chéo chân ngồi trên ghế, hai tay chống xuôi theo mép ghế, vẻ mặt vô tội: "Nhị ca có quyết tâm quá cao, ta không thọc một đao tàn nhẫn đắn đo là không được."
Vệ Thanh: '...'
Vệ Thanh nhận ra hai đệ đệ của mình càng ngày càng về nhà nhiều hơn, thường xuyên có tính cách ngây thơ hơn.
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay bọn chúng phải chịu khổ, hắn ta lại không tức giận nữa.
Vệ Thanh nói: "Chuyện Tô Huyên là Ngọc diện la sát, gần đây ta mới đoán được, trước đó ta không biết hắn có ý đồ sát hại cha."
Vệ Đình gật đầu: “Cái này ta tin."
Nhị ca không thể cha mình gặp nguy hiểm được.
Nếu biết Tô Huyên có ý định sát hại cha mình từ sớm, nhị ca nhất định sẽ đề phòng hắn ta trước, thậm chí có thể nghĩ ra cách loại trừ hắn ta.