Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2090 - Chương 2126: Cơn Gian Của Đình Ca 4

Chương 2126: Cơn Gian Của Đình Ca 4 Chương 2126: Cơn Gian Của Đình Ca 4Chương 2126: Cơn Gian Của Đình Ca 4

Vệ Đình hỏi: "Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy đúng không?”

Tô Tiểu Tiểu chậm rãi gật đầu.

Nàng là người bắn mũi tên, nàng luôn quan sát nam tử áo xanh kia nên tất nhiên có nhìn thấy hình xăm trên tay đối phương.

Giọng Vệ Đình lạnh như băng: "Đây là chuyện nàng giấu ta?”

Tô Tiểu Tiểu lại gật đầu.

Làm phu thê với nhau lâu như vậy, dù trái tim chưa hoàn toàn rộng mở với nhau nhưng cũng không thiếu sự ăn ý ngầm.

Nàng biết Vệ Đình đang ám chỉ điều gì.

Vệ Đình tức giận rời đi.

Nam Cương oi bức mấy ngày nay bỗng nhiên đổ mưa lớn.

Những hạt mưa đập vào lá cây, xuyên qua kẽ hở, rơi xuống người Tô Tiểu Tiểu và công chúa Huệ An.

Tô Huyên nói: "Phía trước có sơn động, vào động trú một lát đi.'

Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Đình biến mất trong màn mưa lớn, rầu rĩ gật đầu.

Tô Huyên cúi người bế công chúa Huệ An đang hôn mê lên, đi trước dẫn đường.

Trong phòng thuốc có ô.

Nhưng giờ không tiện đi lấy.

Nàng chậm rãi đi theo Tô Huyên.

Đột nhiên cảm thấy hơi oan ức.

Nàng đâu muốn giấu chuyện này với Vệ Đình.

Còn chưa điều tra rõ ràng mà?

Nhỡ hắn lao vào đánh nhau với đầu lĩnh đặc vụ thì sao?

Hắn vậy mà bỏ nàng lại một mình!

Đâu lĩnh đặc vụ còn không bỏ Họa Họa lại đâu!

Rốt cuộc là ai yêu cầu tác hợp vậy?

"Đồ ngốc."

Tô Tiểu Tiểu đá văng một hòn sỏi.

Bụp.

Hòn sỏi đã va phải thứ gì đó. Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên.

Vệ Đình đứng trước mặt nàng với ánh mắt nặng trĩu.

Hòn sỏi vừa rồi hình như đập trúng trán hắn.

Tô Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Vệ Đình cũng không nói gì.

Hắn cởi áo choàng đắp lên cho nàng, im lặng bế nàng lên rồi bước vào màn mưa lớn.

Khi vào động, Tô Huyên đã nhóm củi rồi.

Công chúa Huệ An đang ngủ dưới đất, lót dưới là áo choàng mà Tô Huyên trải ra.

Vệ Đình đặt Tô Tiểu Tiểu xuống.

Sắc mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn vẫn còn tức giận, thả người xuống rồi đi ra ngoài: "Tô Huyên, ngươi ra đây!"

Tô Huyên không chút do dự, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Tiểu Tiểu nhặt cây gậy gỗ Tô Huyên để lại, khảy đống củi cho lửa cháy càng mạnh.

Nàng liếc nhìn hai thanh trường kiếm ở dưới đất, quyết định không bám theo.

Bên ngoài hang động, trời đang mưa rất to.

Tô Huyên vừa bước vào màn mưa, Vệ Đình đã cho hắn ta một đấm.

Tô Huyên giơ tay chặn lại, tay kia của Vệ Đình cũng vung lên.

Hai người đánh nhau dưới mưa.

Vệ Đình ra chiêu tàn nhẫn, còn Tô Huyên chỉ phòng thủ chứ không tấn công.

Vệ Đình lạnh lùng nói: "Không cần ngươi nhường ta!"

Cuộc chiến giữa hai người kết thúc bằng việc mỗi người nhận một cú đấm từ đối phương.

Cơn mưa lạnh cuốn trôi vết máu trên khóe miệng Vệ Đình, rơi vào đôi mắt đỏ bừng vì lửa giận của hắn.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, hắn không nhìn Tô Huyên mà lạnh lẽo nhìn chằm chằm vòng nước bắn tung tóe dưới đất: 'Năm năm trước rốt cuộc ai đã bắt cha ta đi?"

Mặt Tô Huyên cũng bị thương, khóe miệng vừa nhúc nhích đã thấy đau nhức.

Nhưng vết thương nhỏ này thì có là gì?

Hắn ta trâm mặc không nói.

Ngay khi Vệ Đình nghĩ hắn ta sẽ không nói gì thì lại nghe hắn thì thào: "Người của Liên minh sát thủ."

Vệ Đình nắm chặt nắm tay: "Ngươi cũng góp mặt?"

Tô Huyên: "Ừ." hương 2
Bình Luận (0)
Comment