Chuong 2145: Doan Tu 1
Chuong 2145: Doan Tu 1Chuong 2145: Doan Tu 1
“Lăng Vân không dám nhận.” Lăng Vân nghiêng người né một lễ này.
“Vừa rồi cũng đa tạ.” Vệ Tư nói.
Lăng Vân rất khách khí: “Chỉ là góp chút sức thôi.”
Tô Tiểu Tiểu thâm ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Vân thế này, Lăng Vân chả hề nể mặt mấy huynh đệ Vệ gia chút nào, bình thường rất cao ngạo, hóa ra cũng có người khiến hắn ta kính nể.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Lăng Vân từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Lang Vân, tại sao ngươi lại đến Nam Cương? Có phải ngươi nhớ Đại Hổ, Nhị Hổ với Tiểu Hổ không? Vậy nên mới đặc biệt đến tìm bọn nhỏ?"
Lăng Vân phủ nhận và nói: "Không hà, ta chỉ đi du ngoạn khắp nơi mà thôi."
Tô Tiểu Tiểu gãi đúng chỗ ngứa: "Nhưng ngươi gầy đi rồi, đừng nói là không có bọn nhỏ nên ngươi ăn không ngon nhé?”
Nếu như Trương đàn sư ở đây, nhất định sẽ gật đầu.
Đúng vậy đúng vậy!
Ba sư đệ đều không có ở đây, chẳng ai giày vò sư phụ hắn ta nên suốt ngày bất động trong phòng, sao mà ăn ngon được?
Không nghĩ tới trà bất tư phạn, tịch mịch như tuyết là đang nói về hắn tal
Lăng Vân không muốn đối mặt trực tiếp với vấn đề này.
May mắn là trong lòng Tô Tiểu Tiểu còn có chuyện quan trọng hơn, những chuyện này sau khi hắn ta trở về có thể từ từ hỏi sau, trước mắt phải giải quyết vấn đề đã.
“Sao ngươi nhận ra ta?"
"Cách ngươi bước đi."
Tô Tiểu Tiểu: "...
Tô Tiểu Tiểu nhìn Lăng Vân: "Ngươi vừa từ hướng của hầm mỏ đến đây đúng không, động tĩnh lúc nửa đêm ở hầm mỏ là do ngươi làm à?"
Lăng Vân hắng giọng: "Ừ”"
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt: "Ngươi đến du ngoan ở hầm mỏ?"
Du ngoạn gì ở đấy vậy?
Tất nhiên là hắn ta không đi đến hâm mỏ để du ngoạn, có người nói nhìn thấy bộ ba đứa nhỏ ở hầm mỏ, từ mô tả thì trông có vẻ giống ba nhóc nghiệt đồ của hắn ta.
Sau khi không tìm thấy người, hắn ta còn tưởng rằng ba nhóc nghiệt đồ của hắn ta bị bắt đến hâm mỏ. Vẻ mặt Lăng Vân không thay đổi nói: "Ta lạc đường."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Vệ Tư nhìn về phía sau lưng Lăng Vân với ánh mắt âm trầm.
Lăng Vân nhìn theo ánh mắt của ông ấy, quay đầu lại nói: 'Hắn ta là người của ta."
Vừa nói, hắn ta vừa bình tĩnh nói: "Ra đi."
Bốn tên mặc y phụ dạ hành thi triển khinh công bay tới.
Lăng Vân nói: "Tình hình ở phía Nam Cương của các ngươi có vẻ đang rất khó khăn đúng không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói đi."
Vệ Tư cõng người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.
Ông ấy đi phía trước, theo sau là Tô Tiểu Tiểu và Lăng Vân.
Không biết có phải Lăng Vân bị ảo giác hay không, nhưng hắn ta luôn cảm thấy Vệ Tư tướng quân bước đi có hơi nhanh, giống như đã làm chuyện gì lúng túng nên không muốn nói chuyện với ai.
Tất nhiên Tô Tiểu Tiểu sẽ không vạch trần yếu điểm của cha chồng mình trước mặt hắn ta.
Cứ để cha chồng tự tiêu hóa những hiện trường giết chóc ấy.
Tô Tiểu Tiểu nói với Lăng Vân: "Ngươi có biết người phụ nữ vừa rồi là ai không?"
Lăng Vân nói: "Không biết."
Tô Tiểu Tiểu nói: " Thánh nữ Nam Cương."
Trong mắt Lăng Vân hiện lên một tia kinh ngạc: "Là nàng ta ư? Rốt cuộc thì làm sao mà ngươi lại đụng mặt Thánh nữ Nam Cương vậy?”
Sau khi Lăng Vân hỏi xong, hắn ta cũng ngẩn ra.
Quan hệ giữa hắn ta với Vệ gia cũng không thân thiết lắm, mối quan hệ chủ yếu là ba nhóc nghiệt đồ, thêm nữa là quỷ bố thỉnh thoảng đến ám sát hắn ta.
Hắn ta không nên can thiệp vào chuyện Vệ gia.
Sao vừa rồi lại đột nhiện thốt ra thế nhỉ?