Chương 217: Nổi Tiếng 1
Chương 217: Nổi Tiếng 1Chương 217: Nổi Tiếng 1
Tô Nhị Cẩu trêu bọn họ: "Con cá nhỏ này không đáng yêu sao?"
"Dễ thương." Tiểu Mai Tử nói.
Đại Hổ nuốt nước miếng, nói: "Hầm nước tương."
Nhị Hổ: "Chiên."
Tiểu Hổ: "Hầm súp."
Tiểu Mai Tử: Ba đệ đệ thật đáng sợi
Người lớn tiếp tục nói chuyện trong phòng chính.
"Sao không thấy thúc và Vệ tiểu lang quân." Lưu Bình hỏi.
Vì đã tới cửa nên hắn cũng phải chào hỏi hai người, tuy hơi khờ khạo nhưng hắn vẫn hiểu được chút đạo lí đối nhân xử thế này.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ồ, cha ta và Vệ Đình ra đồng hái rau rồi."
Lưu Bình thầm suy nghĩ, cái nhà này đúng thật là thay đổi quá nhiêu, ngay cả thủ lĩnh ác bá là lão cha Tô cũng ra đồng hái rau.
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Hôm nay ta gọi đại ca tới đây là để bàn chuyện công việc."
Lưu Bình vội vàng nói: "Nương của Mai Tử đã nói với ta rồi, việc gì ta cũng có thể làm được! Thật đấy!"
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ: "Được rồi, trước tiên ta sẽ nói cho đại ca biết ve những hạng mục buôn bán cụ thể mà chúng ta hiện nay đang có, Ngô tỷ chắc là đã nói về việc buôn bán thịt kho và điểm tâm cho huynh rồi có phải không."
Lưu Bình nói: "A phải, đã nói qua, nói muội nấu ăn đặc biệt ngon, ta cũng nếm thử... quả nhiên rất ngon!"
Tiểu Tô gia đã tặng họ thuốc viên và một vài đồ ăn nhẹ trong dịp Tết Nguyên đán, cũng như thịt xông khói, thịt lợn om và điểm tâm.
Hắn chắc chắn không nói những lời này chỉ để nịnh nọt Tô Béo Nha, hắn thực sự cảm thấy nó rất ngonl
Có thể thấy, Lưu Bình vẫn còn có chút lo lắng khi lần đầu tiên đến thăm nhà của đại ác bá.
Việc này không cần vội, sau này mọi người sẽ quen dần dần khi thân thiết với nhau hơn.
Tô Tiểu Tiểu: "Sau Tết Nguyên Đán, việc buôn bán thịt lợn kho và điểm tâm sẽ tiếp tục. Ngoài ra, sẽ bổ sung thêm cả việc bán trứng muối nữa."
"Muối, trứng muối?"
Tiểu Ngô Thị thấp giọng nói: "Là lần trước cho chàng ăn cái trứng vịt đấy! Chàng còn nói lòng đỏ ăn ngon!" "AI Cái đó!" Lưu Bình vô cùng ngưỡng mộ nhìn Tô Béo Nha"bai Nha, muội còn có thể làm trứng vịt thành như vậy, muội thật tài giỏi!"
Ai nói Lưu Bình ngốc? Đây không phải là một lời khen thực sự sao?
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Mỗi người đều có năng lực riêng của mình, chỉ là ở các phương diện khác nhau thôi. Hiện tại, việc buôn bán của chúng ta còn sơ khai, nhân lực không đủ nên cần phải làm những việc phức tạp hơn, cũng nhiều hơn. Dù vậy thì Lưu đại ca cũng đừng lo lắng, muội sẽ không bao giờ bạc đãi các huynh trong khoản tiền lương”.
Lưu Bình trịnh trọng nói: "Đại Nha, muội nói lời này thực quá khách sáo rồi, muội đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu không có muội, chúng ta đã bị dân làng mắng chết, nào có thể được ra ở riêng như hiện giờ. Muội chỉ cần nói một câu, ta Lưu Bình có thể đập đầu xuống đất!"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ý đại ca nói là có thể đầu rơi máu chảy?"
Lưu Bình sửng sốt một chút: 'À vậy, ta làm đồ đệ của muội cũng được luôn!"
Tô Tiểu Tiểu cười rung cả người.
Trêu chọc Lưu Bình vậy mà cũng có chút vui vẻ?
Về việc phân công lao động cho mấy người họ, trong lòng Tô Tiểu Tiểu đã có kế hoạch rõ ràng, Tiểu Ngô Thị vẫn chịu trách nhiệm về công việc trước đó, điểm khác biệt là hiện tại nàng đã tách khỏi nhà họ Lưu nên không còn phải trốn trốn tránh tránh nữa, giờ làm cũng có thể tăng lên.
Tất nhiên phải là tăng lên một khoảng thời gian hợp lý, nàng sẽ không ép ai làm việc cả.
Sau khi tăng thời gian làm việc, sản lượng cũng có thể từ đó mà tăng lên, dù là buôn bán thịt lợn kho, điểm tâm hay thậm chí là cung cấp hàng hóa cho Cẩm Ký đều sẽ dễ dàng hơn trước rất nhiều.