Chương 218: Nổi Tiếng 2
Chương 218: Nổi Tiếng 2Chương 218: Nổi Tiếng 2
Nhiệm vụ chính của Lưu Bình là vận chuyển hàng hoá.
Nếu làm tốt, tương lai nàng có thể thành lập đoàn đội hậu cần của riêng mình.
Việc buôn bán ở một trấn nhỏ không thể thỏa mãn nàng, mục tiêu của nàng là toàn bộ Thanh Châu, thậm chí là toàn bộ Đại Chul
Hừm... còn quá sớm để khoe khoang. Trước tiên hãy giải quyết vấn đề hiện tại đã.
"Sau này sẽ có rất nhiều hàng hóa cần vận chuyển, vì vậy chúng ta cần một phương tiện vận chuyển." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Ý muội là xe bò?" Lưu Bình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Xe bò quá chậm."
Trước khi giao xong hai chuyến hàng, trời đã tối.
Lưu Bình làm cu li cho người ta ở bên ngoài, nhìn thấy rất nhiêu phương tiện, nghĩ thầm: "Nhanh hơn thì có xe lừa và xe la, nếu không thì là xe ngựa nhưng mà xe ngựa quá đắt."
Tô Tiểu Tiểu tạm thời cũng không muốn xem xét xe ngựa.
Tính toán một chút tiên khám bệnh của mình, nàng có một số tiền không nhỏ, nhưng nàng cũng đoán được giá ngựa như thế nào, một con ngựa Tây Nam cỡ trung bình có thể tốn bảy mươi lượng đến tám mươi lượng.
Chỉ một con ngựa thôi cũng đủ tiêu tốn túi tiền của nàng chứ đừng nói đến một chiếc xe ngựa.
"Ta có thể làm một cái xe ba gác." Lưu Bình gãi gãi đầu, "Ta từng làm thợ mộc mấy năm."
Tô Tiểu Tiểu hai mắt sáng lên, nàng đã tìm được bảo bối rồi phải không?
Lưu Bình lại nói: "Hôm nay là ngày mồng mười âm lịch, ở bến tàu chợ mở cửa sớm, ở đó có chợ ngựa, hay là để ta đi tìm hiểu xem?"
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên: "Trong thị trấn của chúng ta còn có một bến tàu?"
Lưu Bình nói: "Là từ trấn bên cạnh, lệ thuộc trạm dịch của quan phủ, tiếp giáp với trấn của chúng ta, đi bộ dọc theo đường chính cũng không xa lắm, nếu đi nhanh có thể đến đó trong hơn nửa giờ."
Trạm dịch của quan phủ, không có gì lạ khi chợ mở cửa sớm.
Nói thẳng ra, trạm dịch không hề đóng cửa, đêm giao thừa cũng có quan binh canh gác, đề phòng trường hợp quân sự khẩn cấp, nguy hiểm ở các nơi khác nhau.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Muội đi cùng đại ca."
Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, không bằng đi chợ ngựa.
"Nương!" Ba đứa nhỏ lộc cộc chạy tới.
Mấy ngày này, Tô Tiểu Tiểu ở nhà, ba đứa nhỏ đã quen với sự bầu bạn của nàng, càng ngày càng gắn bó với nàng, không thể rời xa nàng dù chỉ một giây.
"Đại Hổ muốn đi."
"Nhị Hổ cũng sẽ đi."
"Và cả Tiểu Phủ."
Đối mặt với ba nam hài tử nhỏ bé lúc nào cũng ra vẻ làm nung đáng yêu kia, Tô Tiểu Tiểu giả mù, tỏ vẻ mình có một trái tim sắt đá đã nuôi dưỡng từ kiếp trước.
"Phải đi bộ rất rất xa đó." nàng cố gắng dọa ba đứa nhỏ.
Tiểu Hổ duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm túc nói: "Không sợ, nương có thể chín (*) (đi bộ), Tiểu Phủ có thể chín (đi bộ).
Tô Tiểu Tiểu cười khúc khích, được, được, ngươi chín, ngươi chín!
Tiểu Ngô Thị nhắc nhở tướng công: "Mau đến chỗ Lý đại thúc mượn xe bò."
Lưu Bình liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu rồi trả lời: "Này, được rồi! Ta sẽ đi ngay!"
Lão Lý vừa nghe tin Tô Tiểu Tiểu sắp vào trấn, liền kéo xe bò ra mà không nói một lời.
Khi Lưu Bình muốn đưa tiền cho ông, Lão Lý trừng mắt nhìn hắn ta: "Ngươi đang làm gì vậy? Đại Nha dùng xe bò của ta, sao ngươi còn đưa tiền cho tai"
Lưu Bình ngượng ngùng mỉm cười kéo xe đi.
"Tỷ! Đệ cũng đi cùng!" Tô Nhị Cẩu nói.
Tô Tiểu Tiểu vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm của mình: "Được rồi, mọi người đều lên xe bò ngồi di
Tiểu Ngô Thị không lên trấn nữa, ở lại làm trứng muối.
Cả nhà cùng oai phong lẫm liệt ra khỏi cửa.
Tô Tiểu Tiểu đi bộ, nàng ấy muốn giảm cân.