Chuong 220: Mua Ngua 2
Chuong 220: Mua Ngua 2Chuong 220: Mua Ngua 2
Lưu Bình nhìn vẻ mặt vui vẻ của ba đứa trẻ liền biết bọn chúng ở nhà Tiểu Tô đều đang sống rất tốt.
Cũng là kế mẫu của người khác, nhưng đại Ngô thị thì tâm địa rắn rết, còn Tô Béo Nha, người bị coi như ác bá tiếng xấu vô cùng lại đối xử với bọn trẻ còn tốt hơn cả nương ruột thịt.
Nghĩ tới đây, Lưu Bình vô thức lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tô Tiểu Tiểu tình cờ quay đầu lại nhìn sang, vô tình bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Lưu Bình.
Tim Lưu Bình đập thình thịch.
Tô Tiểu Tiểu nheo mắt: Tại sao ta lại cảm thấy rằng ngươi đang muốn làm con trai của ta nhử?...
Một lúc lâu sau, ba người lớn và ba đứa trẻ đã đến chợ ngựa mà Lưu Bình nhắc tới.
Người ta nói đây là chợ ngựa nhưng thực ra chỉ là một vài cái lêu cũ được dựng tạm cạnh bến tàu, trong đó có một số loại gia súc đang chờ bán.
Mới sớm ngày mùng mười âm lịch mà người đến chợ đã đông đúc rồi.
Nàng thôn nữ to béo dắt tay ba cái bánh bao nhỏ tất nhiên trăm phần trăm khiến người ta quay đầu lại nhìn, người người đều hướng vê phía họ.
Tô Tiểu Tiểu nói với ba đứa nhỏ trên xe bò: "Giám sát chặt chẽ cữu cữu của các con, đừng để cữu con bị lạc, có biết không?”
Ba đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, nắm lấy tay áo Tô Nhị Cẩu, nhất định sẽ trông chừng cữu cữu thật kỹ!
Lưu Bình nói với Tô Tiểu Tiểu: "Lều lớn nhất có ngựa của trạm dịch quan phủ, ngoại trừ ngựa của trạm dịch không bán, còn lại muội có thể tùy ý lựa chọn."
Sáu người đi dạo quanh chợ ngựa, nói thật, ngoại trừ những con ngựa của quan phủ mập mạp và khỏe mạnh, những con ngựa còn lại không già thì cũng ốm yếu, đã thế giá cả còn đắt đỏ thái quá.
"Năm mươi lượng? Nhưng đây là một con ngựa già!" Lưu Bình không thể tin nhìn người buôn ngựa, Đừng khinh thường ta không hiểu rõ giá cả. Ta đã làm việc ở đây được hai năm rồi. Loại ngựa già này, bình thường bọn họ chỉ bán có hai mươi ba lượng thôi."
Người buôn ngựa chậm ri rì nói: "Có tin tức truyền ra: Tây Nam sắp xảy ra chiến tranh, ngựa xe đều thiếu thốn, con ngựa này tuy hơi già nhưng có thể kéo hàng. Chờ đến sau này trạm dịch lôi nó đi, muốn mua cũng không được! Thật đấy! Ta ra giá, bốn mươi lăm lạng, không thể ít hơn!"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, kéo Lưu Bình đi.
Nàng không quan tâm tin đồn có chính xác hay không, nàng không hề có ý định tiêu hết tài sản của mình cho một con ngựa già không trụ được vài năm.
Không đúng, vẫn còn thiếu tận hai lượng mới đủ.
Một ông già bán hàng phía đối diện hét to với Tô Tiểu Tiểu: "Cô nương, muốn chở hàng hóa hay để cưỡi? Nếu dùng để chở hàng, hãy chọn con la ngựa này! Ở đây ta có tất cả những con ngựa và con la tốt nhất. Chúng đều ăn ít và khỏe mạnh. Từ bốn đến mười tuổi đều có cho cô nương chọn!"
Lưu Bình nói: "Nói nhảm! Con la ngựa này ăn rất nhiêu! Con la mới ăn ít!"
Con la là con của ngựa và lừa. Con do ngựa cái sinh ra thì gọi là con la ngựa, gần giống với con ngựa hơn, còn con do con lừa cái sinh ra thì gọi là con la lừa, gần với con lừa hơn.
Ưu điểm của la lừa là ăn ít, sức chịu đựng cao, tuổi thọ cao, có thể sử dụng đến khoảng hai mươi tuổi.
Con la ngựa khỏe mạnh, chạy nhanh và tương đối thông minh, nhưng khuyết điểm của chúng là tính tình nóng nảy, khó thuần hóa, tuổi thọ ngắn hơn lừa và la, sẽ mất khả năng lao động ở tuổi mười lăm.
"Nói chung, người ta sẵn sàng mua la ngựa. Chúng có thể làm việc, khỏe hơn ngựa và không khó nuôi bằng. Mặc dù ăn nhiều hơn lừa và la, nhưng chúng ăn ít hơn ngựa."