Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2172 - Chương 2208: Vệ Đình Tỉnh Lại. 2

Chương 2208: Vệ Đình Tỉnh Lại. 2 Chương 2208: Vệ Đình Tỉnh Lại. 2Chương 2208: Vệ Đình Tỉnh Lại. 2

Tô Tiểu Tiểu nói: "Trật khớp cánh tay phải và trật khớp chân phải chắc là do bị ngã, là do lúc đi xuống thác nước, được tiền bối chữa trị, vừa rồi mũi tên gay trên người đã được xử lý, ngoài ra còn có một số vết bam tím và trầy xước, với nội thương, nhờ có tiền bối kia. Nói tóm lại, mạng sống của chàng ấy đã được cứu. Về phần còn lại, chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi chàng ấy tỉnh lại.”

Từ nơi cao như vậy té xuống cũng không biết có bị chấn động não không.

Vệ Lục Lang lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Chỉ cần cửu được mạng là tốt rồi. Tiểu Thất nhất định có thể sống sót..."

Quỷ Phố ở trước giường nhìn đệ đệ mình một lúc, sau đó nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ta đi qua tạ ơn với tiên bối kia."

Hắn ta đi đến gian phòng của ông lão, giơ tay gõ cửa: "Tiên bối, ta là ca ca của người bị thương, ta đến đây để tạ ơn ngài.”

Đèn trong phòng tối sầm đi.

Ông lão ậm ừ mất kiên nhẫn.

Qủy Phố hơi sửng sốt: "Vậy... vấn bối không quấy ray ngài nghỉ ngơi nữa."

Tô Mạch nướng con thỏ rồi bưng vào cho muội muội ăn.

Tô Tiểu Tiểu nhận lấy một con thỏ trên cây gậy, chỉ hắn ta đưa con còn lại cho ông lão.

Ông lão không mở cửa và có vẻ không hứng thú với đồ ăn nên đành phải lấy lại con thỏ nướng.

"Đại biểu ca, đại ca, lục ca, các ngươi cũng ăn đi." Tô Tiểu Tiểu nói với ba người.

Mọi người đều bận rộn đến mức bây giờ, vẫn chưa ăn gì.

"Muội ăn đi." Tô Mạch và Quỷ Phố đồng thanh nói.

Vệ Lục Lang nói: "Đúng vậy, Tiểu Tiểu, chúng ta không đói."

Bọn họ không đói mới là lạ, Tô Tiểu Tiểu nói: "Hai con thỏ mập mạp như vậy, một mình muội không thể ăn hết được."

Trước sự kiên trì của nàng, mấy người đã chia nhau con thỏ và trái cây dại.

Bình treo ngược của Vệ Đình cũng chảy hết.

Tô Tiểu Tiểu rút kim ra cho hắn.

Tô Mạch nói: "Muội nghỉ ngơi một lát đi, để chúng ta trông chừng dùm cho."

Tô Tiểu Tiểu gật đầu, sau mang thai, nàng càng buồn ngủ hơn, nàng quả thực có chút buồn ngủ, không chịu nổi nữa.

Nàng nằm xuống cạnh Vệ Đình. Ba người họ đi đến phòng chính, thay phiên nhau gác đêm.

Với lực tai của mình, chỉ cần Vệ Đình tỉnh dậy, họ có thể biết được điều đó qua hơi thở.

Cái giá mà Vệ Đình phải trả lần này quá cao.

Nhưng nếu không có hắn, bọn họ sẽ không dễ dàng đuổi kịp Tông Chính Minh như vậy.

Một khi Tông Chính Minh và sáu đại bộ tộc sáp nhập, hậu quả sẽ không thể tưởng thượng nổi.

Hắn đã làm một chuyện này rất giỏi.

"Ca, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Vệ Lục Lang nhận ra biểu tình của đại ca có chút không đúng.

Qủy Phố thì thầm: "Ta đang nghĩ, hình như ta tới bây giờ chưa bao giờ hiểu rõ về các ngươi."

Vệ Thanh thưở nhỏ đã có "trình độ tâm thường”, và hắn ta không nghĩ rằng đệ đệ thực sự như vậy, nhưng hóa ra nhị đệ đang giấu dốt.

Trong lòng nhị đệ luôn nhạy cảm với thân phận con vợ kế của mình, không bao giờ tranh giành với các ca ca.

Vệ Đình có trí nhớ hơn người, trong nhà gửi đi học, khi gặp mọi người, hắn ta tự khen mình có một người đệ đệ là Văn Khúc tinh hạ phàm nhưng lại không nhận ra rằng thực ra hắn luôn muốn luyện võ.

Nếu như mình phát hiện ra sớm hơn và dạy võ công cho đệ ấy sớm hơn, có phải sẽ khiến hắn lúc sau, trong lúc nguy hiểm chịu ít đau khổ?

Còn có Tiểu Lục.

Nếu hắn ta nhận ra tình cảm của mình với Mẫn Quận Chúa sớm hơn, có phải hắn ta có thể bảo vệ được Mẫn Quận Chúa và ba đứa nhóc không?

Vệ Lục Lang an ủi hắn ta: "Ca, huynh đừng tự trách mình, huynh nhìn Tô Mạch xem, cũng không biết đệ đệ của mình là Ngọc Diện La Sát."

Tô Mạch:... Ta cảm ơn ngươi.
Bình Luận (0)
Comment