Chương 2248: Phụ Tử Đồng Lòng, Cường Thế Trở Về 3
Chương 2248: Phụ Tử Đồng Lòng, Cường Thế Trở Về 3Chương 2248: Phụ Tử Đồng Lòng, Cường Thế Trở Về 3
Lý Chính đâu có biết rằng người nói chuyện phiếm với mình lại là bệ hạ của Nam Cương, mỗi khi nói chuyện hăng say còn choàng tay lên vai của Tông Chính Huy, nói: "Nạp lão đệ, lần tới đệ có lại đến, thì hãy ở nhà của huynh, huynh mời đệ uống Thiêu Đao Tử!"
Là Nạp Lan.
Thôi kệ đi.
Tô Tiểu Tiểu, Trình Tang, Vệ Đình và ba đứa nhỏ ở thôn Hạnh Hoa ba ngày trời, đến ngày thứ tư mới đi về trấn trên.
Công chúa Huệ An lập tức kéo Tô Tiểu Tiểu vào phòng của mình.
"Tiểu tuỳ tùng, ngươi không sao chứ?"
Nàng ta quan tâm hỏi.
Tô Tiểu Tiểu hơi mỉm cười: "Không có việc gì, làm công chúa đợi lâu rồi, chúng ta sẽ lập tức khởi hành hồi kinh."
Công chúa Huệ An nói: "Nếu ngươi muốn thì có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa, ta không sốt ruột."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Là ngoại tổ mẫu của ta sốt ruột, muốn gặp Nhị Cẩu và cha của ta."
Công chúa Huệ An võ trán một cái: "Phải rồi ha, đúng là phải gặp mặt."
Trên đường hồi kinh, bọn họ còn đặc biệt ghé qua phủ thành, định bái kiến Huệ Giác sư thái, nhưng lại được báo cho Huệ Giác sư thái đã đi đến đất phong thăm một vị tông thân nào đó, không biết khi nào mới trở về.
Tô Tiểu Tiểu để lại thư nhắn.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, lên thuyên ở bến đò Thanh Châu.
Đáng giá nhắc tới chính là, giữa đường đi bọn họ lại gặp phải hải tặc.
Thật là thú vị.
Trên thuyền, một chiến thần Vệ Tư, bốn nhi lang Vệ gia, cộng thêm một thiếu chủ thủy sư của Tô gia, một Ngọc Diện La Sát, còn có sát thủ của Tây Tấn sát thủ và Mị Cơ.
Lần đầu tiên bọn cướp có cảm giác như mình vào nhầm ổ cướp.
Lên thuyền lúc tối, hừng đông ngôi tù.
Tháng sáu, trải qua hai tháng lặn lội đường xa, cuối cùng đoàn người cũng kịp đến kinh thành ngay lúc hoàng hôn.
Ánh mặt trời đỏ chói chiếu sáng cả tường thành.
Nhưng cửa thành đã đóng cửa. Đoàn người đông đúc đứng lại dưới chân thành.
Khi thế của một người mà tựa như thiên quân vạn mã.
Vệ Tư thúc ngựa đi lên phía trước vài bước, giương mắt nhìn về phía thủ vệ giữ cửa trên thành, không giận tự uy: "Mở cửa thành."
Thủ vệ cúi đầu nhìn ông ấy.
Hắn ta mới được điều nhiệm đến đây, cũng không nhận ra Vệ Tư.
Nhưng không hiểu sao khí thế của Vệ Tư lại khiến hắn ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn ta nhíu mày: "Muốn vào thành, ngày mai hãy đến!"
Vệ Tư nói: "Ta nói lại một lần nữa, mở cửa thành."
Thủ vệ khinh thường, nói: "Ngươi là ai chứ? Ta nói cho các ngươi biết, cho dù hôm nay Thiên Vương đến đây, lão tử cũng không mở ra
Mi Cơ lạnh lùng nheo mắt lại, đi ra khỏi xe ngựa, đạp lên trên không, mở quạt xếp ra, ném vô số ám khí về phía thành lâu.
Sát thủ dậm chân, nhảy dựng lên, giãm lên ám khí bị ghim vào tường, bước vài bước lên trời, vững vàng đáp xuống thành lâu!
Hắn ta rút kiếm, đặt trên cổ thủ vệ: "Mở cửa thành."
"Ngươi, các ngươi ai? Đây là kinh thành! Dưới chân thiên tử, ai dám lỗ mãng!"
Vệ Tư dẫn đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta, gan từng chữ một: "Vệ Tư."
Cái gì? Sắc mặt của thủ vệ thay đổi.
Quỷ Phố thúc ngựa tiến lên một bước: "Vệ Sâm."
Vệ Thanh cũng thúc ngựa tiến lên: "Vệ Thanh."
Vệ Lục Lang: "Vệ Yến!"
Vệ Đình: "Vệ Đình."
Vệ Tư nắm lấy dây cương, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Nói cho Cảnh Tuyên Đế, người của Vệ gia đã trở lại!"
Thủ vệ và đồng bạn bên cạnh đều sợ ngây người.
Người kia nói cái gì?
Người của Vệ gia?
Đúng rồi, vừa nãy bọn họ vừa mới tự báo gia môn.
Vệ Tư...
Từ từ, Vệ Tư?!
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên bóng lưng cao vững chãi như núi của Vệ Tư, sau đó lại Chương <