Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 223 - Chương 226: Đồng Lòng 1

Chương 226: Đồng Lòng 1 Chương 226: Đồng Lòng 1Chương 226: Đồng Lòng 1

Lý lão đầu mở chăn ra, sờ soạng trên người ngựa con để kiểm tra.

Ông ấy là người duy nhất trong thôn nuôi gia súc, tuy chưa từng nuôi ngựa nhưng kinh nghiệm của ông ấy cũng nhiều hơn người thường.

Ông ấy cau mày nói: "Là sinh non phải không?"

"Cái gì?" Lý chính kinh hãi, ngựa con chưa cai sữa thì thôi, đằng này nó còn sinh non nữa? Chẳng trách nhìn nó yếu với nhỏ như vậy!"

"Nó như vậy có thể nuôi sống không?" Hắn ta hỏi Lý lão đầu.

Lý lão đầu lắc đầu: "Ngựa con mới sinh phải uống sữa hai tháng mới sống được, cho dù không tốt cũng phải một tháng, không có sữa thì không thể nuôi nổi, càng tệ hơn nếu nó chưa từng uống một ngụm sữa nào."

"Trời ơi!" Lý chính nghĩ tới chuyện Đại Nha bỏ ra bốn mươi lượng bạc để mua nó, trong lòng không khỏi đau lòng thay cho Đại Nha.

"Có thể tìm một con ngựa khác cho nó uống sữa không?" Hắn ta hỏi Lão Lý Đầu.

Lý lão đầu thở dài: "Phải đi tìm."

Ngựa thường rất hiếm khi sinh con vào mùa đông, nếu con ngựa này không sinh non thì phải đến mùa xuân tháng sau nó mới được sinh ra.

Huống chỉ nơi này là nông thôn, căn bản không có người nào có ngựa.

Niêm hy vọng cuối cùng trong lòng lý chính cũng tan vỡ, hắn ta nhìn Đại Nha đầy thương cảm, không biết phải nói gì để an ủi nàng.

Tô Tiểu Tiểu biết rõ lý chính và Lý lão đầu tới đây không phải để cười nhạo nàng, mà bọn họ đang thật sự lo cho nàng.

Nàng nghiêm túc nói: "Lý chính, Lý đại thúc hai người đừng lo lắng, ta có thể nuôi sống nó."

Nàng nó có thể nuôi sống nó, nhưng lại không nói có thể nuôi sống nó bằng cách nào.

Hai người đương nhiên không tin, nhưng sợ càng nói sẽ chỉ càng khiến nàng khó chịu, nên chỉ nói vài câu trấn an rồi thở dài rời đi.

Tim lão cha Tô đang rỉ máu.

Nhưng con ngựa là khuê nữ ông ấy mua, cho dù ông ấy có khóc cũng phải nuôi sống nó.

Ông ấy buồn rầu đi dọn dẹp chuồng heo, nhà không có nuôi heo, nên chuồng heo dùng để chứa củi, từ nay về sau sẽ dùng cho ngựa con ngủ.

Đoán là cũng không ngủ được mấy ngày.

Tại sao ông ấy không... ra phía sau rừng đào một cái lỗ?

Tô Nhị Cau không biết nuôi ngựa, cũng không biết ngựa con không thể nuôi sống, dù sao tỷ tỷ nói cái gì cậu ta đều tin cái đó!

Vệ Đình chống gậy bước ra ngoài, hắn nhìn con ngựa con đang được Tô Nhị Cẩu ôm vào chuồng heo... Bây giờ đã thành chuồng ngựa... rồi nhìn Tô Tiểu Tiểu đang ngẩng cao đầu đi vào nhà.

Đang định mở miệng.

Tô Tiểu Tiểu duỗi bàn tay mũm mĩm của mình ra, làm động tác dừng lại: "Dừng lại! Ta biết chàng định nói gì! Nuốt lại đi!"

Vệ Đình khit mũi lạnh lùng đi về phía bếp.

Được rồi, nàng không để hắn nói thì đừng có hối hận.

Đừng nhìn thường ngày lão cha Tô chậm chạp trong việc trông trọt và làm việc trên dây chuyền lắp ráp nhưng ông ấy lại dọn dẹp chuồng ngựa rất tốt.

Không có cách nào, ông ấy không nỡ để khuê nữ mình làm công việc bẩn thỉu như vậy.

Sau khi dọn dẹp xong, người ông ấy toàn là mồ hôi.

Cha mẹ trên thế giới đều yêu thương con mình như nhau, Tô Tiểu Tiểu có thể mua ngựa cho ba đứa con nhỏ, thì lão cha Tô có thể thay khuê nữ làm những công việc mệt nhọc mà không hê phàn nàn.

Ngay cả khi ông ấy phải tự mình chôn con ngựa trong vài ngày nữa.

Cuối cùng, sau khi dọn dẹp trong ngoài chuồng ngựa, Vệ Đình đi tới nói: "Cha, ngựa con mới sinh sợ lạnh. Ở đây là nơi thoáng đãng, nếu có gió mạnh và tuyết thì sẽ bị đóng băng."

Lão cha Tô đau khổ: "Sao con không nói sớm?"

Tô Nhị Cau ôm lấy ngựa con thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít đi vào, nói: "Cha, không nuôi ở sân sau nuôi ở đâu bây giờ."
Bình Luận (0)
Comment