Chương 227: Đồng Lòng 2
Chương 227: Đồng Lòng 2Chương 227: Đồng Lòng 2
Trong nhà có bốn gian phòng, cũng chỉ có phòng của Vệ Đình lúc trước là phòng trống.
Vệ Đình nói thêm: "Chúng ta cần có một ít cỏ, cỏ lúa mì mới cắt là tốt nhất, nếu không có cỏ lúa mì thì cỏ khô cũng được."
Lão cha Tô đã chuyển toàn bộ cỏ khô từ nhà ra cũng không đủ, nên đi đến nhà họ Lý mượn một ít.
"Lưu Bình, ngươi biết nghê mộc, vừa lúc ngươi có thể giúp ta sửa giường tre..."
Tô Tiểu Tiểu đi tới phòng phía đông, lời mới nói được nửa chừng đã nghẹn lại.
"Tỷ tỷ, nhường đường một chút!"
Tô Nhị Cẩu vác hài cốt chiếc giường tre còn sót lại ra khỏi nhà, ném ra sân sau, vung rìu chém một cái!
"Ha ha, có thể tiếp tục đốt mấy ngày!"
Tô Nhị Cẩu rất hài lòng.
Tô Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, mỉm cười nói với Lưu Bình: "Không cần làm phiên ngươi."...
Ngựa con đã có chỗ ở, bước tiếp theo là làm thế nào để nuôi nấng nó.
Tô Tiểu Tiểu mặc dù đoán được cơm canh không ngon nhưng vẫn làm thử một bát.
Quả nhiên, ngựa con hoàn toàn không có hứng thú.
Chỉ có thể lấy một ít sữa cho nó uống.
Trong nhà ba người đàn ông trưởng thành đang phân loại cỏ khô cho ngựa con, Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, lặng lẽ quay về phòng phía đông.
Nàng nghĩ đến biện pháp vào phòng thuốc.
Thật bất ngờ là lần này nàng tiến vào rất thuận lợi!
Ách. . Đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.
Tô Tiểu Tiểu không dám trì hoãn, cơ chế kích hoạt của phòng thuốc quá kỳ lạ, nàng sợ nếu mình chậm một chút sẽ không lấy được gì.
Đâu tiên nàng chộp lấy lệnh bài trên bàn, thứ mà phải lấy ra ngoài bằng mọi giá.
Sau đó nàng đến khoa sơ sinh.
Điều đáng nói là khi đi ngang qua khoa chỉnh hình, nàng lại thành thật không đi lấy viên tráng cốt.
Nàng tìm thấy quầy sữa bột ở hàng thứ hai.
Tô Tiểu Tiểu chọn ba lon sữa bột dê và cầm lấy một bình sữa có miệng bình hình chữ thập. Nàng dừng lại một chút, không biết đang nghĩ gì, một lát sau nàng ngập ngừng lấy một cái khác.
Thấy mình chưa bị đá ra ngoài, nàng lại lấy thêm hai cái nữa!
Chờ tới khi nàng rồi khởi phòng thuốc quay lại phòng phía đông, trên tay nàng đã có ba lon sữa bột lớn và bốn bình sữa nhỏ xinhI
Nàng vui vẻ đi chuẩn bị sữa bột, đột nhiên sờ túi.
Chết tiệt!
Lệnh bài đã bị phòng thuốc giữ lại!
Quả nhiên kéo lông dê quá đà thì phải trả giá! 一一
Buổi tối, em trai mười tuổi của Tô Ngọc Nương đến cửa tìm Tô Tiểu Tiểu: "Đại tỷ của ta không khỏe, muốn ngươi qua xem thử."
Tô Tiểu Tiểu đi
Tô Ngọc Nương rất thoải mái, sắc mặt hồng hào, mạch đập bình thường.
Tô Tiểu Tiểu thu hồi tay lại: "Không phải rất tốt sao?"
Tô Ngọc Nương không có trả lời mà hỏi: "Ngươi nghĩ gì vậy, nhiều tiền không có chỗ tiêu à?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Đúng vậy, đa tạ ngươi đã đóng góp năm lượng bạc tiên khám bệnh."
Tô Ngọc Nương trừng mắt nhìn nàng: "Ta sẽ tìm người cho ngươi bán con ngựa đó đi, bốn mươi lượng không bán được, để xem mười lượng hay hai mươi lượng có thể bán đi không."
Tô Tiểu Tiểu không ngờ Tô Ngọc Nương sẽ nói chuyện này với nàng.
Cả hai đều là con gái của nhà họ Tô, nhưng Tô Ngọc Nương lại lương thiện hơn Tô Cẩm Nương nhiều.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Không phải nói là không sống được sao? Ai sẽ mua?"
Tô Ngọc Nương dịch góc chăn cho đứa trẻ bên cạnh: "Luôn có một số người ngốc nhiều tiền, còn tự cho là đúng."
Tô Tiểu Tiểu :... Nàng nghi ngờ nàng ấy đang chửi xéo mình.
"Ta rất cảm kích lòng tốt của ngươi, nhưng ngựa của ta, ta nuôi."
Nghĩ đến điều gì đó, nàng nói thêm: "Tô Ngọc Nương, khi còn nhỏ ta đã đánh nhau với ngươi phải không?"
Tô Ngọc Nương liếc nhìn nàng: "Làm sao? Ngươi còn muốn đánh một trận à?"