Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2285 - Chương 2321: Đại Lão Gặp Nhau 2

Chương 2321: Đại Lão Gặp Nhau 2 Chương 2321: Đại Lão Gặp Nhau 2Chương 2321: Đại Lão Gặp Nhau 2

Tô Tiểu Tiểu nói: "Có chứt Văn chương mà ngươi viết, Tĩnh Ninh công chúa đều sẽ tìm đến để đọc đó!"

Thẩm Xuyên ngượng ngùng cười một tiếng: "Công chúa coi trọng rồi. Đúng rồi, gần đây ngươi thế nào rồi?"

"Ta rất tốt."

"Có phải là rất vất vả không?”

Làm một nam nhân, quan tâm nữ nhân đang mang thai khác có vất vả hay không, Thẩm Xuyên hiếm khi có chút thẹn thùng.

Tô Tiểu Tiểu thoải mái nói: "Tất cả như thường, ăn ngon cũng ngủ ngon."

Thẩm Xuyên cười cười: "Vậy ta yên tâm rồi, thân thể của Tô huynh có khá hơn chút nào không?”

Tô Huyên lấy thân thể khó chịu làm lý do bỏ thi.

Hai người bởi vì quan hệ của Tô Nhị Cẩu ở Quốc Tử Giám có gặp nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.

Tô Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: "Ừm... Cứ lặp đi lặp lại, chờ đến hôm nào huynh ấy khỏi hẳn, ta dẫn ngươi đi gặp huynh ấy!"

Thẩm Xuyên mong đợi nói: "Được!"

Tô Tiểu Tiểu âm thầm thở dài.

Vẫn chưa biết thủ lĩnh đặc vụ có buông bỏ gánh nặng không, có tiếp tục chạy trốn nữa không.

Thật phiền lòng!

Phủ Trấn Bắc Hầu.

Mấy ngày nay Đào thị cơm nước không vào, người đã gầy đi.

Nha hoàn tới cho thay thuốc cho bà ấy.

Mấy ngày, vết thương thế nào cũng không khỏi.

Nhìn nó kết vảy rồi, nhưng đụng một cái là chảy máu.

"Để ta tự làm." Đào thị nói.

"Vâng, phu nhân."Nha hoàn đặt kim sang dược xuống.

Đào thị thở dài: "Cac ngươi đừng giã trước mặt ta, ta muốn yên tĩnh một mình."

Bọn nha hoàn đành phải lui ra ngoài. Đào thị bôi kim sang dược, lúc quấn băng gac cho mình, làm thế nào cũng không quấn được.

Bỗng nhiên, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tới, lấy băng gạc từ trong tay bà ấy.

"Không phải ta nói ta tự...'

Lời còn chưa dứt, Đào thị giật mình.

Ánh mắt của bà ấy nhìn dọc theo bàn tay đó, một đường lên trên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà mình mong nhớ ngày đêm.

"Huyên Nhi...

Cổ họng bà ấy lập tức căng đau, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Con trở về rồi?"

Tô Huyên quỳ một chân trên đất, một vòng lại một vòng quấn băng gạc cho bà ấy: "Vâng, con trở về rồi."

Đào thị bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Sao bây giờ con mới trở vê? Con... Con... Con xem tay của ta... Ta bị thương rồi..."

Tô Huyên thắt nút băng gạc, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đào thị: "Là còn không tốt, để mẹ bị thương."

Đào thị nức nở nói: "Thật ra cũng không phải rất đau... Chỉ là mẹ nhớ con... Con... Lần sau con đừng không nói tiếng nào đã đến chỗ ông ngoại con như thế... Sáng sớm mẹ thức dậy... Thấy con biến mất... Tim của mẹ đều trống rỗng..."

Tô Huyên nuốt cổ họng căng đau: "Được, con không đi nữa."

"Thật không?" Đào thị khóc hỏi.

"Thật. Tô Huyên nói khẽ.

"Con không có lừa mẹ?”

"Không có lừa mẹ."

"Con đã hứa rồi đó, sau này không được rời xa mẹ nữa, con đi đâu, mẹ cũng phải đi cùng con."

Đào thị nức nở ôm con trai thật chặt trong lòng.

Rõ ràng con trai chỉ đi một chuyến đến nhà ngoại tổ, nhưng chẳng biết tại sao, bà ấy có một loại cảm giác mất đi mà có lại được.

Giống như suýt nữa mình đã mất đi nó.

Tô Tiểu Tiểu và Trình Tang, Tông Chính Huy trở về phủ Hộ Quốc Công.

Hôm nay nàng có thể nói là thắng lợi trở vê, một chồng hộp trang sức to, xe ngựa cũng sắp chứa không nổi nữa. Nàng hùng dũng oai vệ vào phủ. "Cha! Nhị Cẩu!" Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ ở lại Vệ gia ở bên Vệ lão thái quân, trong sân chỉ có phụ tử Tô Thừa. Tô Nhị Cẩu đang ngồi trong nhà xí. Tô Thừa đang sửa ba con ngựa gõ. Ba đứa nhỏ càng ngày càng phá phách, trở về một đêm đã cưỡi hỏng ba con ngựa gõ.
Bình Luận (0)
Comment