Chương 2322: SuHuBaKhil 1
Chương 2322: SuHuBaKhil 1Chương 2322: SuHuBaKhil 1
Tô Thừa sửa mà đầu đầy mồ hôi: "Con gái trở vê rồi à, bệ hạ và ngoại tổ mẫu của con đâu?"
"Bọn họ tản bộ ở phía sau kia! Ta đi thăm tứ biểu ca một chút!"
Tô Tiểu Tiểu nói, xoay người ra khỏi sân.
Tô Thừa đỉnh đỉnh thùng thùng gõ hai cái: "Ây da, quên nói cho con gái biết, tứ biểu ca của con bé và Tô Ly đã về rồi, còn là do ta thả người vê."
Tô Tiểu Tiểu leo lên sườn núi, đến viện tử của lão nhân.
"Tiền bối!"
"Hả?"
"Không có ở đây à?"
"Tứ biểu ca? Tô Ly?"
eu không có ở đây"
Tô Tiểu Tiểu mỗi gian phòng đều tìm, không thấy một bóng người.
Tô Tiểu Tiểu quyết định đến vườn trái cây tìm xem.
Thật sự để Tô Tiểu Tiểu đoán đúng rồi.
Sau khi Tô Huyên và Tô Ly được Tô Thừa thả đi, lão nhân quả thật đã đến vườn trái cây.
Ông ấy muốn ngắt một ít lá cây làm thuốc, hái được một nửa, thì nghe thấy đứt quãng tiếng đàn.
Ông ấy biết nơi này đã có người ở.
Nhưng lần đầu tiên nghe thấy tiếng đàn.
Ông ấy cất sọt thuốc đi, lần theo tiếng đàn đi tới viện tử bên cạnh.
Viện tử của ông ấy trông hoa, nơi này trồng nho.
Dưới giàn nho tinh xảo, một nam tử bạch y đang chỉnh âm cho đàn.
Một dây nho bừng bừng sức sống rũ xuống, che đi dung mạo của nam tử.
Lão nhân không phải người có lòng hiếu kỳ nặng.
Nhưng không biết tại sao, ông ấy quỷ thần xui khiến đi về phía trước mấy bước.
Lúc này, Lăng Vân cũng phát giác được có người tới.
Hắn ta dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Một cơn gió hè phất qua, thổi lên dây nho bên người hắn ta.
Lão nhân thấy rõ khuôn mặt của hắn ta.
Lăng Vân cũng nhìn thấy lão nhân. Bốn mắt nhìn nhau.
Trong viện yên tính một lát.
Sau đó lão nhân quay người, co cẳng bỏ chạy!
Tô Tiểu Tiểu không tìm được lão nhân và Tô Huyên, Tô Ly trong vườn trái cây, thế là lại tới chỗ của Lăng Vân xem thử.
Trùng hợp nhìn thấy lão nhân lướt qua trước mặt nàng như chạy trốn.
Tốc độ kia quá nhanh, hận không thể chỉ còn lại một tàn ảnh màu đen.
Tô Tiểu Tiểu gọi ông ấy: "Tiền bối, tiền bối!"
Lão nhân cũng không quay đầu lại mà chạy xa.
Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhíu mày: "Chạy trốn? Nhìn thấy thứ gì đáng sợ sao?"
Nàng đi vào viện tử, chỉ có Lăng Vân.
Tô Tiểu Tiểu quan sát phương hướng tiền bối biến mất, khó hiểu đi vê phía Lăng Vân: "Vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao tiên bối lại như thế?"
Lăng Vân tiếp tục chỉnh âm cho đàn, bình tĩnh trả lời: "Không xảy ra chuyện gì hết."
Tô Tiểu Tiểu ngồi đối diện hắn ta, hai tay chống cằm, khuỷu tay chống trên bàn đá híp mắt nhìn hắn ta: "Ta không tin."
Lăng Vân đạo: “Tùy ngươi."
Tô Tiểu Tiểu cười như không cười nói: "Vừa rồi ngươi không hỏi ta ông ấy là ai."
Lăng Vân mặt không đổi sắc: "Ta không có hứng thú với người khác."
Tô Tiểu Tiểu càng không có cách nào phản bác.
Dù sao Lăng Vân quả thật là loại người không dính khói lửa trân gian.
Nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, sự việc không hề đơn giản như vậy.
Tiền bối là đại lão ẩn thế, trời sập xuống cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.
Vừa nãy chạy nhanh thế nào cơ chứ, giống như lửa đốt đít ấy.
Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đôi mắt của Lăng Vân: "Nếu như thật sự không có chuyện gì xảy ra, vậy là tiên bối nhìn thấy ngươi... thì bỏ chạy."
Động tác chỉnh âm của Lăng Vân dừng lại.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Hai người quen biết nhau!"
Lăng Vân phủ nhận: "Không quen."
Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi nói dối."
Lăng Vân: “Có tin hay không là tùy ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Vậy ta không tin Chương 43+. UDPUDPaAn L Lăng Van: