Chương 2340: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 2
Chương 2340: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 2Chương 2340: Thủ Đoạn Tô Thừa Thủ Đoạn 2
Thái hậu quả thật tức giận đến không nhẹ, trong lúc nhất thời không biết nên mắng Tiêu Thuấn Dương hung ác một chút, hay nên mắng hộ quốc công hung ác một chút.
"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ai gia sẽ dung túng cho sự đại nghịch bất đạo của ngươi? Ai cho ngươi tự tin đó?”
Tô Thừa thành thật đáp lại: Cha ta.
Thái hau:
"Đừng tưởng rằng Tan Thương Lan chỉ có một đứa con trai là ngươi, thì sẽ dung túng cho ngươi làm càn...'
"Cha ta biết."
Thái hậu bị làm cho nghẹn họng đến nỗi cảm xúc cũng không ăn khớp nữa.
Bà ấy hung hăng trừng Tô Thừa một cái: "Có phải nhất định phải đưa nàng ấy đi hay không?"
Tô Thừa: "Phải."
Thái hậu: "Nếu như ai gia không cho phép thì sao?"
Tô Thừa: "Vậy thần cũng chỉ đành đắc tội."
Thái hậu uy hiếp nói: "Ngươi không sợ chết? Ngươi lợi hại đến đâu, cũng đánh không lại mấy ngàn Cấm Vệ Quân."
Tô Thừa ngẫm nghĩ: "Ta cảm thấy... Có thể người sợ ta chết hơn."
Tần Thương Lan đẫm máu chinh chiến ở bên ngoài, đứa con trai duy nhất lại bị thái hậu giết, chẳng lẽ Tân Thương Lan lại không tạo phản?
Lúc trước thái hậu chỉ cảm thấy Tô Thừa là một tên vũ phu, lại còn lớn lên ở nông hôn, hơn phân nửa là bất thiện ngôn từ, hữu dũng vô mưu.
Đêm nay mới biết mình sai vô cùng.
Thái hậu tức giận đến nỗi siết chặt nắm đấm: "Đừng tưởng rằng có Tần Thương Lan chống lưng cho ngươi, thì có thể ép buộc ai gial"
Tô Thừa không nói gì, nhưng thái độ của ông đã nói rõ tất cả.
Trên cây, Tô Tiểu Tiểu hận không thể ném đôi mắt của mình vào trong đình: "Vệ Đình, tại sao ta cảm thấy bên sát khí bên trong nặng quá vậy?”
Vệ Đình cũng cảm nhận được.
Chỉ là hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nhạc phụ.
Nhạc phụ có thể giải quyết được.
Tô Tiểu Tiểu vừa quay đầu lại: "Chàng rút đao làm gì?" Một khắc sau, thái hậu và Tô Thừa đi ra từ trong lương đình.
Lúc hai người đi ngang qua gốc cây đại thụ, Tô Tiểu Tiểu nắm chặt vạt áo của Vệ Đình, chui đầu vào ngực hắn. Tiểu Khổng Tước mập lập tức biến thành Tiểu Đà Điểu béo.
"Xuống đây đi."
Thái hậu không mặn không nhạt nói.
Tô Tiểu Tiểu chôn trong ngực Vệ Đình bất động, như thể ta không nhìn thấy người thì người cũng không nhìn thấy ta, nàng dùng chiếc chân nhỏ xinh đá chân dài của Vệ Đình: "Gọi chàng kìa, xuống đi."
Vệ Đình: ”...
Thái hậu cùng Tô Thừa đến Chiêu Dương Điện.
Bạch Hi Hòa ngồi trên băng ghế đá trong sân.
Nhìn thì như bình tĩnh, nhưng thật ra cảm xúc mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy thấp thỏm nhìn về phía Tô Thừa và thái hậu.
Trên đường đi không biết thái hậu trợn trắng mắt với Tô Thừa bao nhiêu lân, mí mắt sắp co rút đến nơi.
Bà ấy trâm giọng nói: "Hai nước giao chiến đang vào giây phút quan trọng, thái hoàng thái hậu nguyện đi đến Thủy Nguyệt Am cầu phúc cho các tướng sĩ Đại Chu, Tần phó thống lĩnh, làm phiên ngươi hộ tống thái hoàng thái hậu đến Thủy Nguyệt Am."
Tô Thừa chắp tay: "Thân cẩn tuân ý chỉ của thái hậu!"...
Hôm sau, một tin tức kinh thiên động địa gây chấn động kinh thành.
Nói là canh bốn, thái hoàng thái hậu đến Thủy Nguyệt Am cầu phúc cho các tướng sĩ Đại Chu.
Ai ngờ được khi đi qua một khu rừng, gặp phải một đám sơn phi.
Tần phó thống lĩnh dẫn Cấm Vệ Quân quyết trận tử chiến với sơn phỉ.
Thật không ngờ đám sơn phỉ này chính là dư nghiệt của Bạch Liên Giáo, chất chứa oán hận với triều đình đã lâu, không chỉ sử dụng ám chiêu làm Tần phó thống lĩnh bị thương nặng, còn quăng xe ngựa của thái hoàng thái hậu xuống vách núi.
Thái hoàng thái hậu tung tích không rõ.
Nhưng rơi xuống từ vách núi cao như vậy, chỉ e là dữ nhiều lành ít.