Chương 2342: Chơi Khăm Cha Bằng Thực Lực 1
Chương 2342: Chơi Khăm Cha Bằng Thực Lực 1Chương 2342: Chơi Khăm Cha Bằng Thực Lực 1
Thái hậu không kiên nhẫn khoát tay áo.
Trình công công hiểu ý, đi đến mở cửa phòng ra.
Muốn xem xem là tên nào chán sống dám làm làm phiền thái hậu trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, nào biết vừa mới nhìn thấy, hắn ta ngây dại: "AI"
Nghe thấy tiếng kêu của hắn ta, Thái hậu cổ quái nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ba cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn thò vào, rất đáng yêu.
Đại Hổ lễ phép hỏi: "Xin hỏi, tằng ngoại tổ mẫu có đây không?”
Tâm trạng phiên muộn cả một đêm của thái hậu trong nháy mắt sáng lên.
Cái gì mà dáng vẻ của thái hậu, tất cả đều không để ý tới nữa.
Bây giờ bà ấy là một tiểu lão thái thái gặp được chắt trai bảo bối.
Bà ấy chạy chậm tới, ôm ba tiểu đại đinh thật chặt vào lòng.
Ba đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, không ngừng cọ cọ trong lòng bà ấy.
Mở miệng là một tiếng tằng ngoại tổ mẫu, khiến trái tim của thái hậu như sắp tan chảy đến nơi.
Ai đưa các con tới đâu?"
Thái hậu hỏi.
Ba đứa nhỏ: "Gia gia."
Thái hau:
Tiểu Hổ tỏ vẻ sâu muộn, ríu rít nói: "Tằng ngoại tổ mẫu, gia gia nói người giận ông ấy rồi."
Tô Thừa đáng giết ngàn đao, dám quật ngược lại ai gial
Tại sao không nói mình đã những làm gì?
Ba đứa nhỏ đáng yêu nhìn bà ấy, giống như chỉ cần bà ấy nói một câu giận, ba huynh đệ sẽ rất buồn bã, rất đau lòng, rất lo lắng!
Thái hậu âm thầm trợn trắng mắt một trăm lần với Tô Thừa, hít sâu một hơi, cười hiền lành: "Tằng ngoại tổ mẫu không có giận gia gia của các con."
Nhị Hổ lắc đầu: "Quá tốt rồi, sau này lại có thể chơi đùa cùng nhau rồi."
Thái hậu vẫn muốn đánh Tô Thừa, nhưng mà ba tâm can bảo bối này quá đáng yêu, quá dễ thương rồi.
Bỏ đi, hôm nay không đánh nữa. Tô Thừa giày vò cả một đêm, bây giờ về tới phủ Hộ Quốc Công.
Lão nhị, lão tam của Tô gia vừa đến đây đưa Tô Nhị cẩu đến Quốc Tử Giám lên lớp.
Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu ngủ bù một giấc, lúc này đang chờ Tô Thừa trong thư phòng.
Tô Thừa đi tới.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm trang hỏi: "Cha, cha vẫn ổn chứ? Thương thế có nặng không? Té xuống vách núi cò cân cứu giúp không?"
Tô Thừa: Con vẫn là con gái ruột của ta sao?
Vệ Đình tiến lên đỡ ông: "Cha, qua đây ngồi đi."
Tô Thừa: Vẫn là con rể thương ta.
Vệ Đình đẩy ra một cái xe lăn.
Tô Thừa: "..."
Tô Thừa cạn lời nhìn hai đứa ăn hại này một cái, nói: Su việc hôm qua có nguyên nhân, tình huống cụ thể như thế nào các ngươi đừng hỏi."
Ông không có ý định nói ra hành vi cầm thú của Tiêu Thuấn Dương.
Không phải là vì Tiêu Thuấn Dương, Tiêu Thuấn Dương bị nước bọt dìm chết cũng không đủ.
Nhưng Bạch Hi Hòa là người vô tội, bà ấy không nên bị kéo ra.
Tô Tiểu Tiểu đạo: "Biết rồi, cha."
Cha nàng cũng sẽ không đi làm chuyện ngốc nghếch trong tình huống huống không hề có chuẩn bị, chắc chắn là đã xảy ra chuyện vô cùng bất lợi với Bạch Hi Hòa, nên cha nàng mới cứu người ra khỏi cung lúc nửa đêm.
Tô Thừa dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ngoài ra, chuyện này ta không thể giấu diếm ngoại tổ mẫu của các con, ta phải đi giải thích rõ ràng với bọn họ, các con có ý kiến gì hay không?”
Hai người lắc đầu.
Tô Thừa ngây người nói: "Thật sự không có?”
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, kéo Vệ Đình: "Vệ Đình chàng nói đi."
Vệ Đình hít sâu, thở dài: "Bán thảm đi, cha, càng thảm càng tốt."
Tô Thừa ờm một tiếng: "Muốn... Thảm cỡ nào?"
Một khắc sau, Tô Thừa đầy bụi đất, trên dau quấn vải trắng, trên thân đeo cành mận gai, như thế không thiết sống nữa đứng trong phòng.
Vẻ mặt Tô Thừa một lời khó nói hết: "Như vậy đi ra ngoài, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu..."
Hộ quốc công cũng cần mặt mũi chứt!