Chuong 2380: DaiLao Ra Tay 2
Chuong 2380: DaiLao Ra Tay 2Chuong 2380: DaiLao Ra Tay 2
Nang ay ngay nguoi nhin ban tay dinh day mau tuoi cua minh.
"Có lẽ người Lãnh gia trời sinh đã máu lạnh như vậy."
Phụ thân của nàng ấy máu lạnh với nàng ấy, thúc thúc bá bá thậm chí tổ phụ của nàng ấy, tất cả đều máu lạnh đến tận xương tủy.
Nàng ấy làm sao có thể tốt đẹp được?
"Ừm!"
Một tiếng kêu vui vẻ cắt ngang suy nghĩ của Lãnh Chỉ Nhược.
Nàng ấy quay đầu nhìn lại.
Thì thấy một con gấu con vừa đen vừa mập, duang-duang-duang chạy về phía này.
Gấu con không phanh lại, đầu của nó va phải chân của nàng ấy.
Sau đó gấu con ngớ cả người.
Gấu chó hít sâu, thở dài, sải những bước chân bất lực đi tới, ngậm lấy nghịch tử của mình kéo về phía trước.
Gấu con không chịu, dùng hai chân đẩy gấu chó ra.
Gấu chó bị đẩy đến phiền, nhả nó ra, nhắm ngay cái đầu của gấu con tát một phát.
Gấu con đánh trả, kết quả lại bị tát thêm mấy phát.
Gấu con tủi thân ôm lấy đầu.
Lãnh Chỉ Nhược đi tới, bế gấu con lên.
Gấu con lập tức giơ vuốt thị uy với mẹ mình.
Gấu chó không để ý tới đứa nghịch tử này, đi theo sau Lãnh Chỉ Nhược vào rừng chướng khí.
Một bên khác, sau khi mấy trận mưa tên qua đi, hiện trường khôi phục yên tĩnh.
Con tin không thấy đâu nữa, những người đi bắt con tin cũng chậm chạp chưa trở ra.
Xem ra là dữ nhiều lành ít rồi.
Hạ Hầu Ngạn có chút tức giận.
Mặc dù hắn ta không quan tâm sự sống chết của các con tin, nhưng kế hoạch của hắn ta bị phá hỏng một cách dễ dàng như vậy.
Cảm giác này rất không tốt.
"Không phải nói không có quân đội sao?" Hạ Hầu Ngạn hỏi Thanh Nhan.
Thanh Nhan vội nói: "Tối qua khi thuộc hạ theo dõi đến đây, quả thật không phát hiện vết tích có quân đội từng tới đây.'
Trong kế hoạch ban đầu không có quân đội, chỉ là sau khi biết được Hạ Hầu Ngạn bắt con tin, Vệ Đình lập tức kêu Ngũ Hổ đi tìm Tô Thừa, điều động một đội cung tiễn thủ tới.
Nhưng giải cứu con tin chỉ là bước đầu tiên.
Tiếp theo là ép đem Hạ Hầu Ngạn vào rừng đào.
Hạ Hầu Ngạn không ngốc.
Đối phương muốn hắn vào, hắn ta cứ không vào.
Giằng co như thế một hồi lâu, Hạ Hầu Ngạn dần dần mất đi kiên nhẫn: "Có bản lĩnh ngươi ra đây đi, không ra thì ta đi đây."
Hắn ta không tin đối phương bỏ ra nhiều công sức như thế, lại trơ mắt nhìn hắn ta rời đi.
Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ ngươi không đi được."
Hạ Hầu Ngạn cau mày.
Bỗng nhiên, trong chiếc xe ngựa phía sau truyền đến giọng nói của Phong trưởng lão: "Có ky binh”
Tô Thừa thống lĩnh ba ngàn thiết ky của Tần gia, uy phong lãm lẫm giết tới!
Quân của Tần gia không phải tất cả đều đi đến phương bắc, dù sao kinh thành cũng phải giữ lại một nhóm, nếu không làm sao uy hiếp Cảnh Tuyên Đế?
Cao thủ có lợi hại đến mấy, cũng không phải đối thủ của quân đội, đạo lý này ai cũng hiểu.
Nhưng Hạ Hầu Ngạn không hề hoang mang.
Vừa rồi tên kia lên tiếng, đã làm bại lộ vị trí của mình.
Bắt giặc bắt vua trước.
Chỉ cần bắt được hắn là đủ rồi!
Hạ Hầu Ngạn nhìn về phía chiếc xe ngựa phía sau, khẩn cầu nói: "Phong lão!"
Rèm xe đột nhiên nổ tung, một bóng người màu xám vọt ra, mang theo sát khí ác liệt không thể đỡ nổi, bỗng nhiên lao về phía Vệ Đình!
Trong rừng đào, Vệ Đình, Vệ Thanh, Qủy Phố tất cả đều cảm nhận được sự run rẩy đến từ linh hồn.
Đây chính là cao thủ của thành chủ phủ kia sao?
Kẻ địch này đáng sợ quái
Quỷ Phố lập tức thay đổi sắc mặt: "Tiểu Thất tránh ra!"
Quỷ Phố rút kiếm Phong Hầu ra, một kiếm chém về phía đối phương!
Nhưng mà, thân pháp của đối phương quá nhanh! chương đ36U. Uại Lao Ea Iay + Một kiếm này của hắn ta vậy mà trực tiếp chém vào không khít