Chương 239: Vả Mặt 2
Chương 239: Vả Mặt 2Chương 239: Vả Mặt 2
Sắc mặt của Cảnh Y trở nên u ám rồi đi ra ngoài.
"A2? Sao lại đi rồi?" Tô Tiểu Tiểu bĩu moi Tinh khí thật xấu."
Hạng công tử buồn cười mà thở dài: "Ai, xem ra lại không đưa được nữa rồi."
"Cái gì?" Tô Tiểu Tiểu nghe không hiểu.
"Không." Hạng công tử cười nói: "Tô cô nương ở lại dùng một bữa cơm xoàng đi. Tình cờ ở chỗ này của ta có một ít nguyên liệu nấu ăn từ kinh thành."
Tô Tiểu Tiểu từ chối: 'Không được, trong nhà còn có việc, cho nên ta phải trở về sớm một chút.'
Ba tiểu đậu đinh đợi không được nàng sẽ lại ủy khuất mà ngồi xổm trong góc tường mất.
Hạng công tử thấy vậy cũng không kiên quyết ở lại nữa mà yêu cầu Trường Bình đưa tiền khám bệnh cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lan trước ngươi cho ta không ít, cho nên lân này không cần đưa cho ta nữa."
Trường Bình: Có bản lĩnh thì ngươi buông tay ra đã rồi lại nói!
Tô Tiểu Tiểu ôm chặt lấy bạc: " Ai nha, thật là, khách khí quá rồi, ta đã nói là không cần mà."
Trường Bình lấy không được mà đưa cũng không xong:
Sau khi ra khỏi học viện, Tô Tiểu Tiểu lại đi một chuyến đến hẻm Xuân Liễu.
Phù lang trung lại đến khám bệnh tại nhà.
Nhưng lần này là ở trấn trên, ban đêm là có thể trở về.
Tô Tiểu Tiểu đến giao thuốc hạ huyết áp, sau khi tính toán thời gian thì lúc này hù đại nương đã uống hết thuốc rồi.
"Đã uống thuốc chưa vậy?" Tô Tiểu Tiểu theo thói quen hỏi.
"Không uống!" Phù đại nương tức giận trả lời.
Sau khi đo huyết áp cho đối phương thì nó ở mức bình thường.
Không ăn mới là lạ, sợ là một bữa cũng không quên.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào bà ấy, cười nhếch mép: "Phù đại nương, ngài lại tăng cân rồi, gần đây ăn ngon miệng không?”
Phù đại nương thẳng thừng phủ nhận: "V6 vẩn, ta ăn uống kém muốn chết, ăn cái gì cũng không vô, đây là do thuốc của ngươi gây ra đấy! Hơn nữa, chân của ta bị gay rồi, đau đến đến chết đi sống lại thì làm gì còn có tâm trạng ăn uống nữa!"
"Phù đại nương, con mang cho người một món súp bổ! Nó được hầm với hoa đông trùng hạ thảo mà ngài đưa cho con. Mùi rất thơm!"
Phụ nhân ở bên cạnh lộ ra một cười khanh khách rồi bưng một chén canh bổ nóng hôi hổi mà bước vào.
Cái thái độ ngựa quen đường cũ này cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, phản ứng của bà ta là ngẩn ra, sau đó ánh mắt lập tức rơi vào chiếc đĩa trống ở trên bàn đầu giường, cuối cùng là cả người chấn động!
"Phù đại nương, đây là ba cái bánh nướng to đấy. ta là đi hầm canh có một chút thôi, ngươi cũng không nên ăn hết như vậy chứ?"
Mặt của Phù đại nương đỏ bừng.
"Ta mới không có! Là nàng ta ăn!"
Bà ấy dứt khoát đổ lỗi cho Tô Tiểu Tiểu nhưng ngay giây tiếp theo đã ợ lên một cái.....
Nhìn thấy Phù đại nương giấy như vậy quả thực là một trong những niềm vui của cuộc sống, Tô Tiểu Tiểu cũng không ngần ngại mà cười một tiếng. Mà điều này cũng làm cho sắc mặt của Phù đại nương tối sầm lại!
Hàng xóm chăm sóc Phù đại nương rất tốt nên Tô Tiểu Tiểu không có gì phải lo lắng, sau khi bỏ thuốc hạ huyết áp lại, nàng đã mang theo Tô Nhị Cẩu và Lưu Bình trở về thôn.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy dây cương và nói với Lưu Bình: "Những nơi chúng ta đến thăm hôm nay gần như là những nơi chúng ta sẽ ghé thăm thường xuyên say này. Lưu đại ca đều nhớ kỹ không?”
"Nhớ kỹ"
Lưu Bình nói ra một câu khâm phục từ trong nội tâm của mình: "Đại Nha, ta phát hiện ngươi... Thật sự không dễ dàng mà."
Các hương thân ngầm nghị luận ve chuyện Đại Nha đã kiếm tiền bằng cách nào? Thậm chí có người còn hỏi có phải là do con ăn ăn trộm cướp hay không?