Chương 2410: Đình Ca Tới Rồi 1
Chương 2410: Đình Ca Tới Rồi 1Chương 2410: Đình Ca Tới Rồi 1
Nhưng tấm ván gỗ chỉ có thể chịu được trọng lượng của hai người.
Mắt thấy tấm ván gỗ một dần dần chìm xuống, Thánh Nữ buông tay của chủ nhân ra.
Tô Tiểu Tiểu biến sắc: "Thánh Nữ!"
Một cơn sóng lớn đánh tới, cuốn Thánh Nữ vào đáy biển.
"Ôm lấy tấm ván gỗ đừng nhúc nhích!"
Tô Tiểu Tiểu nói với Hạnh Nhi xong, quả quyết nhảy xuống nước.
Hạnh Nhi nghẹn ngào kêu to: "Tiểu thư 一一"
Sóng lớn dồn dập, rất nhanh Tô Tiểu Tiểu đã bị bọt nước nhấn chìm.
Hạnh Nhi gào khóc: "Tiểu thư 一一"
"Đã bảo ngươi đừng nhúc nhích mài!"
Ngay khi Hạnh Nhi định nhảy xuống biển chết theo chủ, một bàn tay to kéo nàng ấy trở lại, nhấn trên tấm ván gõ: "Ngươi không ôm lấy tấm ván gõ, để nó trôi mất, lát nữa người được cứu lên cũng không có chỗ mà ở đâu!"
Hạnh Nhi vội vàng nằm trên tấm ván gỗ, hai tay gắt gao ôm lấy hai bên: "Ta ta, ta không nhảy nữa! Ta sẽ trông chừng tấm ván gỗ!"
Lục Ngạo Thiên cắn răng, cũng thả người nhào vào trong sóng lớn mãnh liệt.
Tô Tiểu Tiểu bơi cực kỳ giỏi, rất nhanh đã tìm được Thánh Nữ rơi trên đám san hô.
Váy áo và mái tóc của nàng ta xõa ra trong nước, giống như một con hải yêu dịu dàng.
Chỉ đáng tiếc, con "hải yêu" này không có bất kỳ sức chiến đấu gì khi ở dưới nước.
Sặc một bụng nước không nói, người chẳng còn chút sức lực nào.
Nhìn thấy chủ nhân bơi về phía mình, nàng ta ra sức giấy giụa.
Tô Tiểu Tiểu nắm lấy cổ tay của nàng ta, đưa theo nàng ta bơi lên trên.
Nhưng bơi mấy lần phát hiện có gì đó không đúng.
Tô Tiểu Tiểu chuyển động thân thể nhìn xuống phía dưới, y phục của Thánh Nữ đã bị san hô quấn chặt.
Tô Tiểu Tiểu nín thở, lặn xuống dưới, kéo y phục của Thánh Nữ ra.
Sau đó nàng kéo Thánh Nữ, từng chút từng chút ra sức bơi lên trên.
Khó khăn lắm mới nổi lên mặt nước, một cơn sóng lớn đánh tới, lại cuốn hai người ve dưới biển.
Hạnh Nhi từ xa kêu lên: "Tiểu thư 一一" Tô Tiểu Tiểu lại một lân nữa mang theo Thánh Nữ bơi lên, nhưng lại một lần nữa bi sóng đánh trở và.
Lập đi lập lại như thế mấy lần, thể lực của Tô Tiểu Tiểu cũng tiêu hao đến cực hạn.
Một cơn sóng lớn cao tới hơn một trượng hung hăng đánh về phía hai người.
Lần này, không bị sóng đánh ngất là chuyện không thể nào.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sau lưng truyền đến một tiếng quát chói tai: "Nha đầu!"
Lục Ngạo Thiên vọt ra khỏi mặt nước, bắt lấy hai người, lặn một cái thật sâu xuống nước.
Đợi đến khi sóng lớn phía trên tràn qua, Lục Ngạo Thiên mới lần nữa mang theo hai người bơi lên.
Lục Ngạo Thiên lại đi mò một tấm ván to hơn, lại đi tháo dây thừng trên cột buồm, buộc chặt hai tấm ván gỗ vào tảng đá ngầm.
Bản thân ông ta dùng thân thể ngăn chặn từng cơn sóng lớn như sóng thần ở phía sau.
Không biết trôi qua bao lâu, tất cả mọi người đều mất đi ý thức. ...
Khi Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại lân nữa, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Dưới thân có cảm giác lắc lư rất nhỏ, bên tai truyên đến âm thanh của sóng cả và tiếng nước của mái chèo.
Mình ở trên thuyền!
Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy, vô thức sờ lên bụng của mình.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Hạnh Nhi ngạc nhiên nói.
Tô Tiểu Tiểu xoay người, nhìn thấy Hạnh Nhi ở bên cạnh trông chừng nàng.
Trên trán và trên cằm Hạnh Nhi có vài chỗ tray da, tinh thần cũng không tệ lắm, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Ba ngày.'
"Đây là nơi nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Trên một con thuyên!" Hạnh Nhi nói.
Tất nhiên ta biết là trên thuyền...
Tô Tiểu Tiểu cử động cánh tay và chân, ngoại trừ cổ tay bị trây da một chút, trên người không có gì đáng lo ngại.