Chương 2411: Đình Ca Tới Rồi 2
Chương 2411: Đình Ca Tới Rồi 2Chương 2411: Đình Ca Tới Rồi 2
"Thánh Nữ và Lục môn chủ đâu?" Tô Tiểu Tiểu lại hỏi.
"Thánh Nữ ở kia!" Hạnh Nhi chỉ cửa.
Thánh Nữ đưa lưng về phía giường ngồi xếp bằng, roi của nàng ta đặt bên cạnh.
Hạnh Nhi nói tiếp: "Luc môn chủ trên sàn thuyền, vừa rồi ta còn nhìn thấy ông ta."
Nghĩ đến điều gì đó, Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cái tên hòa thượng giả không ở trên thuyền chứ?"
Hạnh Nhi lắc đầu: "Không có, chỉ có mấy người chúng ta được cứu!"
Tô Tiểu Tiểu đang định hỏi là được ai cứu.
Lúc này, một tiểu đậu đinh năm tuổi liếm láp cục kẹo đi tới.
Tô Tiểu Tiểu nhận ra cậu bé chính là bé con đã ăn ba quả vải của nàng khi ở trên thuyền lớn.
Tô Tiểu Tiểu tò mò hỏi: "Sao ngươi cũng ở đây?"
Bé con không nói chuyện, quay đầu là chạy mất.
Chỉ chốc lát sau, cậu bé dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới.
Hạnh Nhi đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi đối phương: "Phu nhân, người tới rồi à?"
Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng: "Nghe Tiểu Trúc nói tiểu thư nhà ngươi tỉnh rồi, nó bảo ta tới xem xem, ta là mẹ của Tiểu Trúc."
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía tiểu đậu đỉnh: "Thì ra ngươi tên Tiểu Trúc."
Tiểu đậu đinh có chút ngại ngùng, núp sau lưng người phụ nữ.
Phụ nhân ngồi xuống bên giường: "Ngươi cảm giác thế nào?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngủ một giấc thật dài, cả người đều khôi phục rồi, phu nhân, là người đã cứu bọn ta sao?”
Người phụ nữ cười nhìn thoáng qua con trai mình: "Là Tiểu Trúc phát hiện các ngươi."
Tô Tiểu Tiểu không ngờ rằng, ba quả vải vậy mà lại kết cho mình một thiện duyên như thế.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía tiểu đậu đỉnh, chân thành nói: "Tiểu Trúc, cám ơn ngươi."
Tiểu đậu đinh lại chạy ra ngoài.
Phụ nhân cười nói: "Nó xấu hổ."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Thật là một đứa trẻ đáng yêu, phu nhân, đa tạ ơn cứu mạng của người và Tiểu Trúc, ta tên Tần Tô, nếu phu nhân không chê, có thể gọi ta một tiếng Tiểu Tiểu."
Người phụ nữ dịu dàng nói: "Ta họ Tiêu, tên Như Yên. Ngươi đã ngủ lâu như vậy, chắc là đói bụng rồi đúng không? Ta đi lấy chút cháo đem đến cho ngươi."
Hạnh Nhi nói: "Phu nhân! Ta đi lấy là được rồi! Ta biết phòng bếp ở đâu!" Có phòng bếp, xem ra là một chiếc thuyền lớn.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Phu nhân, xin hỏi chiếc thuyền này đi đâu vậy?"
"Đảo Thiên Sơn." Tiêu Như Yên nói: "Các ngươi muốn đi đâu?"
Cũng đi đảo Thiên Sơn... Có điều lời này có thể nói được sao?
Theo thủ lĩnh đặc vụ nói, người ngoài lên đảo, trừ khi là chở cư dân trên đảo, nếu không đều sẽ tiếp nhận kiểm tra.
Tiêu Như Yên nhìn ra sự bất tiện của nàng, nở nụ cười dịu dàng: "Không sao, ngươi muốn đâu, chờ đến khi ta lên đảo rồi, mới sắp xếp thuyên đưa ngươi rời đi. Chỉ là, có lẽ ngươi phải đợi mấy tháng, tháng mười trên biển sẽ dễ đi một chút."
Tháng mười, là lúc sương mù tan đi.
Cái dễ đi mà nàng ấy nói có lẽ là cái này.
Bây giờ Tô Tiểu Tiểu cấp bách muốn biết, bọn họ đã đi qua vùng biển sương mù nguy hiểm đó hay chưa?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Làm phiền phu nhân rồi. Xin hỏi phu nhân, còn mấy ngày nữa chúng ta đến đảo Thiên Sơn?"
Tiêu Như Yên nói: "Sẽ đến ngay thôi."
Nói như vậy... Đã đi qua vùng biển sương mù rồi?
Mẹ con Tiêu Như Yên và bọn họ lên cùng một chiếc thuyên lớn.
Điều khác biệt là, bọn họ xuống thuyền ở một hòn đảo nào đó của Đại Chu, đổi sang chiếc thuyền lớn này.
Tiêu Như Yên cũng biết cách đi qua vùng biển sương mù.
Chỉ có điều, cách này không thể truyên ra ngoài.
Cho nên nàng ấy mới nói sau khi lên đào, phải đợi đến tháng mười mới sắp xếp cho nàng rời đảo.