Chương 2412: Đình Ca Tới Rồi 3
Chương 2412: Đình Ca Tới Rồi 3Chương 2412: Đình Ca Tới Rồi 3
Cách mà Lục Ngạo Thiên cũng không biết, nàng ấy lại biết.
Tiêu Như Yên này không đơn giản.
Trên sàn thuyền truyên đến những tiếng thùng thùng leng keng, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Tiêu Như Yên hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng, đi lên sàn thuyền, gầm thét: "Nhiếp Tiểu Trúc! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng nghịch những cái móc đó! Đã nói là không phải dùng để câu cá mài Là dùng để dừng thuyền đó!"
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Nhiếp Tiểu Trúc? Họ Nhiếp?"
Quỷ bà bà cũng họ Nhiếp, không trùng hợp như vậy chứ?
Lúc chạng vạng tối, thuyền lại gần bờ.
Tô Tiểu Tiểu đi lên sàn thuyền.
Lục Ngạo Thiên hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi có dự định gì? Nếu như ngươi không có nơi để đi, có thể đến Hỏa Sát Môn của ta lẩn trốn trước."
Hỏa Sát Môn của ngươi e là nơi đầu tiên bị thành chủ điều tra trọng điểm, ta đến đó khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không làm phiên Lục môn chủ, tự ta sẽ tìm nhà trọ ở lại."
Lục Ngạo Thiên không cưỡng cầu.
Ngẫm nghĩ, ông ta nhắc nhở: "Nhà trọ sẽ bị điều tra, tốt nhất là ngươi nên đến ở nhà của một người nào đó, có thể tốn chút bạc, ở nơi càng không đáng chú ý càng tốt."
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Lục Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, tức đến siết chặt nắm đấm: "Ngươi đã nhớ chưa? Ta nghiêm túc đói!"
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Làm phản à?"
Lục Ngạo Thiên nghiêm mặt: “Ta không có!"
Tô Tiểu Tiểu đưa cho ông ta một cái túi vải.
"Gì đây?"
Lục Ngạo Thiên tỏ vẻ từ chối, nhưng tay lại hết sức thành thật cầm lấy.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đường đậu, làm bằng mật ong, không hư răng."
Lục Ngạo Thiên cả người chấn động: "Ta có thể là vì cái này sao?!"
Tô Tiểu Tiểu đưa tay lấy lại.
"Giang hồ gặp lại!" Lục Ngạo Thiên ôm lấy một túi đường đậu, lóe một cái mất tăm!
Tiêu Như Yên dắt Nhiếp Tiểu Trúc đi ra.
Không quan tâm sau lưng người khác gà bay chó chạy thế nào, trước mặt người khác luôn là mẹ hiền con hiếu.
Tiêu Như Yên dịu dàng nói: "Tiểu Tiểu, ngươi có thân bằng hảo hữu nào trên đảo không? Nếu như không có, chi bằng đến nhà ta nghỉ chân trước, Tiểu Trúc rất thích ngươi, nếu như ngươi ở quen, thì ở thêm mấy ngày, nếu như không quen, ta sẽ chọn lựa nhà trọ cho ngươi."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Như vậy có làm phiền quá không?"
Tiêu Như Yên dịu dàng cười nói: "Quay ray thì không có, chỉ là hàn xá đơn sơ, sợ ngươi ở không quen.'
Ngươi có thể thuê một chiếc thuyền lớn như vậy, hàn xá đơn sơ của ngươi, sao ta lại không tin như vậy chứ?
"Nhiếp Tiểu Trúc! Vứt cái thứ gớm ghiếc đó đi!"
Tiêu Như Yên dậm chân giận dữ.
Nhiếp Tiểu Trúc thế mà lại nhân lúc nàng ấy nói chuyện ngồi xổm xuống bắt sâu.
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu vẫn đồng ý lời mời của Tiêu Như Yên, cùng mẹ con hai người đi đến Phong Đô Thành trên đảo.
Ngay sau khi một đoàn người vào thành không lâu, một chiếc thuyền lớn khác cũng lại gần bờ.
Vệ Đình ra khỏi khoang thuyền, đi lên sàn thuyền, nói với thiếu niên nào đó đang ôm trường kiếm nhìn đảo hoang: "Đi giải quyết con tin."
Cảnh Dịch nói: "Tại sao muốn ta giải quyết? Tại sao bản thân ngươi không ra tay? Ngươi không được nữa rồi sao?"
Vệ Đình: "... H
Nhắc đến những gì gặp phải trong hơn một tháng nay, Vệ Đình rất phiền lòng.
Hắn chỉ hôn mê mấy ngày mà thôi, vừa tỉnh dậy, nương tử biến mất, các con cũng không thấy đâu, ngay cả cha ruột và huynh trưởng cũng đều "vứt bỏ" hắn mà đi.
Nếu như không phải nhạc phụ vẫn còn ở trong phủ, e là hắn sẽ nghi ngờ phương thức mình tỉnh lại có phải là không được đúng lắm hay không?
Sau đó hắn đi tìm sư phụ.
Sư phụ cũng đi rồi!!!
Tô Tiểu Tiểu để lại ký hiệu, đi vê phía đông.
Vệ Đình vội vàng đi tìm, thì đụng phải Cảnh Dịch đang tìm Tô Tiểu Tiểu.
Thế là hai người cùng lên đường. Chuyện Vệ Đình hối hận nhất chính là dẫn đứa "con bất hiếu" này theo, trên đường đi nghẹn chết lão phụ thân như hắn.