Chuong 2418: Bach Hoa Cung Hien Than 1
Chuong 2418: Bach Hoa Cung Hien Than 1Chuong 2418: Bach Hoa Cung Hien Than 1
Đi thuyền trên biển lâu như vậy, tất cả mọi người vô cùng mỏi mệt.
Tô Tiểu Tiểu và Hạnh nhi, Tiêu Như Yên đều ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Ngoại trừ Thánh Nữ và Nhiếp Tiểu Trúc tinh lực tràn trê.
Hai người bọn họ thức dậy từ sớm.
Thánh Nữ nhắm mắt ngồi thiền trên sàn nhà dưới mái hiên.
Nhiếp Tiểu Trúc thậm thà thậm thụt đi tới.
Cậu bé đi đến trước mặt Thánh Nữ, đưa tay vẫy qua vay lại trước mặt Thánh Nữ.
Thấy Thánh Nữ không có chút phản ứng nào, cậu bé len lén móc ra một con rắn xanh nhỏ từ trong sọt trúc mình xách theo, đặt lên váy của Thánh Nữ.
Làm xong trò đùa quái đản, cậu bé xoay người chạy mất.
Cậu bé một hơi chạy ra khỏi viện tử.
Chạy mãi chạy mãi đột nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, trên bụng lành lạnh.
Cậu bé dừng lại, kéo y phục của mình ra nhìn vào trong.
Con rắn xanh nhỏ thế mà lại ở trên bụng của cậu bé!
!Á á ——"
Nhiếp Tiểu Trúc sợ hãi kêu lên!
Hôm nay Tô Tiểu Tiểu dự định ra đường đi dạo.
Tìm hiểu đảo Thiên Sơn, mua một ít vật tư, cũng thuận tiện có thể giải thích nguồn gốc của những món đồ lấy từ trong phòng dược.
Tiêu Như Yên đến tìm nàng.
Lúc không gà bay chó chạy với Nhiếp Tiểu Trúc, Tiêu Như Yên là một đại mỹ nhân dịu dàng chính cống.
Chỉ là không biết phu quân của nàng ấy là người thế nào, trên đường đi chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến, đến nhà rồi cũng không thấy.
Tô Tiểu Tiểu không phải người tùy tiện nghe ngóng, nàng biết chừng mực.
"Tiểu Tiểu, tối qua ngủ có ngon không? Đã quen chưa?”
Tiêu Như Yên mỉm cười hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Rất ngon, ở nhà cũng chưa từng ngủ ngon như vậy."
Lời này khiến Tiêu Như Yên vô cùng thoải mái, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Đó là bởi vì ngươi mệt mỏi, ta đã kêu người nấu cháo cá, lát nữa là có thể ăn rồi."
Tô Tiểu Tiểu thành khẩn nói: "Làm phiền phu nhân, đúng rồi, sao không thấy Tiểu Trúc?"
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Như Yên cũng có chút nghi hoặc: "Nó nói hôm nay nó muốn ăn ở chỗ nãi nãi của nó. Kỳ quái, nó ghét nhất là ăn chay, có lẽ là đi quá lâu, nên nhớ nãi nãi của nó đó mà.
Lúc ăn bữa sáng, Thánh Nữ đối diện với bát cháo cá màu trắng sữa kia, vẻ mặt như thế không còn gì để luyến tiếc.
Sau bữa ăn, Tô Tiểu Tiểu nói với Tiêu Như Yên: "Phu nhân, lát nữa ta muốn ra ngoài một chuyến."
Tiêu Như Yên khéo hiểu lòng người nói: "Ở trên thuyền lâu như vậy rồi, tiếp tục ở nhà nữa sẽ rất buồn bực, nếu thân thể ngươi cho phép, ta cùng ngươi ra đường đi dạo."
Nếu đổi thành người khác có thể sẽ không cảm thấy Tô Tiểu Tiểu quá phiền phức, nhưng chắc chắn sẽ lo lắng bụng nàng lớn tháng rồi, sẽ khuyên nàng đừng đi lung tung khắp nơi.
Tiêu Như Yên thì khác.
Tô Tiểu Tiểu phát hiện, ở chung với Tiêu Như Yên rất thoải mái.
"Ngươi chờ một lát, ta đi kêu tên tiểu tử thôi... Tiêu Như Yên nhẫn nhịn nỗi xúc động cắn răng mắt trợn trắng, dịu dàng cười một tiếng: "Con trai bảo bối của ta."
Không bao lâu, Nhiếp Tiểu Trúc đi theo mẹ của cậu bé đến đây.
Bọn người Tô Tiểu Tiểu cũng thay xong y phục xuất hành.
Nhiếp Tiểu Trúc đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, chỉ về phía Thánh Nữ cách đó không xa: “Nàng ta có đi không?”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Trúc chủ động nói chuyện với mình.
Tô Tiểu Tiểu vui mừng cười một tiếng: "Đi chứ."
Nhiếp Tiểu Trúc: "Nàng ta có thể không đi không?”
Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi không muốn nàng ấy đi sao? Nhưng mà nàng ấy rất lợi hại, có thể bảo vệ chúng ta."
Cũng không biết có phải là để chứng minh lời chủ nhân nói hay không, Thánh Nữ ôm một khối bàn long cự thạch trong viện lên.
Nhiếp tiểu Trúc sợ hãi chạy mất!