Chuong 2425: Uy Nghiem Cua Cung Chu 2
Chuong 2425: Uy Nghiem Cua Cung Chu 2Chuong 2425: Uy Nghiem Cua Cung Chu 2
Cung chủ nói: "Hôm nay ngươi đến, bổn cung chủ mới đích thân tiếp kiến, nếu là người khác, căn bản không vào được cửa lớn của Bách Hoa Cung. Nhưng ta đã nói hết lời với ngươi, ngươi hãy vê bẩm báo với thành chủ của ngươi đi!"
Lê trưởng lão thở dài một tiếng, quay người cáo từ.
Ông đi ngang qua tiểu hoa viên, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, các ngươi đợi taI"
"Tiểu Hổ ngươi nhanh lên đi, đá nhỏ của ta nói nó tan chảy rồi."
"Bách Hoa Cung sao lại có trẻ con?"
Lê trưởng lão lẩm bẩm tự nói, vô thức nhìn về phía tiểu hoa viên, nhưng chỉ thấy một góc áo nhỏ chui vào bụi hoa.
Cung chủ ngồi trên ghế dài, xác định Lê trưởng lão đã đi xa, thân hình ngồi thẳng mới có thể buông lỏng, đỡ lấy thắt lưng, đau đến mức rít lên: "Lưng già của ta..."
"Cung chủ."
Một đệ tử bước vào.
Nàng ấy là đệ tử thân tín của cung chủ, tên là Linh Âm.
Cung chủ lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: "Có chuyện gì?"
Linh Âm nói: "Người vừa mới bảo nhà bếp hầm canh bổ, đã hầm xong rồi, có đưa qua cho thiếu cung chủ không?”
Đưa gì cho tên nhóc thối đó?
Cũng đâu phải hắn ta bị đau lưng!
"Để đó cho ta, hắn đến thì ăn, không đến thì thôi!"
"Vâng, cung chủ!"
Linh Âm đi ra ngoài, cung chủ đỡ thắt lưng chậm rãi đứng dậy: "Shh... Lưng... Lưng..."
Đang đau, đột nhiên, đôi tai bắt được một tiếng động rất nhỏ.
Ánh mắt của bà đột nhiên trở nên sắc bén: "Ai?"
Thân hình bà vụt lên, giống như một đóa hoa sen tím nở rộ, xoay tròn trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ trong sân.
"Kẻ nào dám xông vào Bách Hoa Cung của ta?"
Bà vừa hỏi, vừa bóp chặt một phi tiêu hoa lê, bắn vút vê phía đông nam.
Một bóng người màu trắng bị bức ra khỏi giả sơn.
Cung chủ thi triển khinh công, vỗ một chưởng về phía nàng ta. Thánh Nữ cứng rắn tiếp một chưởng của bà, bị một luồng nội lực khủng khiếp đẩy lùi đập vào thân cây lớn phía sau.
Cung chủ đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Con rối?"
Thánh Nữ nhảy lên.
"Muốn chạy sao?"
Cung chủ lạnh lùng bắn ra một phi tiêu hoa lê nữa, nhắm thẳng vào sau gáy Thánh Nữ.
Nào ngờ Lăng Vân đột nhiên đi ra từ con đường nhỏ.
Sắc mặt cung chủ biến đổi, vội vàng bắn phi tiêu thứ ba với tốc độ nhanh hơn, vòng một vòng để đánh bay phi tiêu hoa lê đó.
Lăng Vân: "Chỉ vì ta không nhận con trai, người đã muốn giết con?"
Cung chủ trừng mắt nhìn hắn, đợi đến khi nhìn lại con rối đó, đối phương đã biến mất không còn dấu vất.
"Đều tại con, để người ta chạy mất rồi."
Cung chủ nghĩ đến chuyện này lại tức giận: "Không phải là không muốn con trai sao? Sao nào? Không nỡ sao?"
Lăng Vân xách một gói đồ đến trước mặt bà: "Ta đến để đưa hành lý của chúng đến, lúc nãy người mang chúng đi quên mang theo."
Cung chủ: "..."
Lăng Vân đưa đồ cho bà rồi đi.
Cung chủ gọi hắn lại: "Ha Hầu Ngạn có phải do con giết không?"
"Không phải."
Lăng Vân nói.
Tính tình của tên nhóc thối đó bà vẫn hiểu, giết thì đã giết, tuyệt đối không chối cãi.
Tên khốn Hạ Hầu Khanh, cứ đổ hết mọi thứ lên đầu Bách Hoa Cung!
Cung chủ lại nói: "Con thật sự không cân nhắc đến vị trí cung chủ sao?”
Lăng Vân không ngoảnh đầu lại: "Không cân nhắc."
Cung chủ hận sắt không thành thép nói: "Trên đảo có rất nhiều người muốn con chết, không có sự bảo vệ của Bách Hoa Cung, ta xem con sống được bao lâu!"
Lăng Vân thản nhiên đi xa: "Đến lúc đó hãy nói."
Cung chủ tức đến mức chết đi được, quay về Mẫu Đơn Các.
Ba đứa nhỏ ngồi dưới đất chơi xếp hình.
Nhị Hổ nói: "Gà con ngủ rồi."