Chuong 2432: Me Con Lien Tam 2
Chuong 2432: Me Con Lien Tam 2Chuong 2432: Me Con Lien Tam 2
Bên kia, đoàn người Vân Tuyết bước vào Mẫu Đơn Các ở điện chính.
Cung chủ ngồi trong đình uống trà.
Bà ấy mặc một bộ quần áo màu tím, diễm lệ như tiên nữ.
Thời gian đối xử tốt với bà ấy, không để lại nhiêu dấu vết.
Rõ ràng chỉ nhỏ hơn Vân Tuyết bốn tuổi, nhưng trông giống như hai thế hệ.
Vân Tuyết bước lên lương đình, nhàn nhạt nhếch mép: "Tam muội thật nhàn nhã."
Cung chủ đặt tách trà xuống.
Vân Tuyết vỗ vai hai đứa con trai: "Đi, chào tam cô mẫu các con. Phong nhi cũng đi."
Cô gái trẻ dẫn hai đệ đệ bước tới, gọi một tiếng tam cô mẫu.
Vân Tuyết vốn tưởng rằng Vân Sương sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cặp song sinh, nhưng không ngờ lại không có.
Thực tế, trên đường đi, không một ai ở Bách Hoa Cung tỏ ra kinh ngạc.
Có vẻ như cặp song sinh không có gì ghê gớm.
Cung chủ không muốn để ý đến Vân Tuyết, nhưng không nói lời cay nghiệt với mấy đứa trẻ, chỉ gật đầu.
Vân Tuyết nói với con gái mình: "Dẫn các đệ đệ của con ra vườn hoa chơi, đừng đi quá xa."
"Vâng, thưa mẹ."
Cô gái trẻ dẫn theo một đôi em trai đến khu vườn gần đó.
Không còn trẻ con, cung chủ cũng không giả vờ khách sáo nữa: "Ngươi còn quay lại làm gì?"
Vân Tuyết ngôi xuống ghế đá đối diện cung chủ: "Ngươi nói gì vậy, Bách Hoa Cung là nhà của ta, lẽ nào ta không thể quay lại?"
Cung chủ lạnh lùng nói: "Ngươi đã sớm bị đuổi khỏi nhà, Bách Hoa Cung không có kẻ phản bội như ngươi."
Vân Tuyết thở dài một tiếng nói: "Chuyện năm đó, ta cũng bị người ta lừa gạt, sau đó ta cũng rất hối hận, cha ta trước khi chết đã tha thứ cho ta, nếu không sao lại đưa lệnh bài của ông ấy cho ta?”
Cung chủ nói: "Rõ ràng là ngươi đã ăn trộm!"
Vân Tuyết nói: "Ngươi muốn nói thế nào thì nói, dù sao thì muốn thêm tội thì chẳng thiếu cớ."
Cung chủ ghê tởm nhìn bà ta: "Ngươi thật vô liêm sỉ"
Vân Tuyết cười chế giêu: "Nói đến vô liêm sỉ, sao ta bằng được tam muội ngươi? Không biết từ đâu bế vê một đứa trẻ hoang, lại nói đó là con trai ruột của mình, còn để nó làm thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung, ngươi làm như vậy khiến cha mẹ ở chín suối không được an nghỉ!"
Cung chủ lạnh lùng nói: "Ngươi không có tư cách nhắc đến cha mẹ!"
Vân Tuyết hừ một tiếng: "Ta không có tư cách, ta bị đuổi khỏi Bách Hoa Cung, nhưng con ta là cháu ngoại ruột của cha mẹ, chúng đến thăm ông bà ngoại của mình thì không có tội chứt"
Cung chủ lạnh lùng siết chặt tay.
Tiêu Như Yên tặng xong hạt giống, hỏi đệ tử: "Ta có thể hái một ít hoa vê không?”
Đệ tử nói: "Tất nhiên là được."
Tiêu Như Yên mỉm cười dịu dàng: "Ta tự hái, ngươi không cần đi cùng ta nữa, đi làm việc của ngươi đi."
Tiêu Như Yên thường đến Bách Hoa Cung, các đệ tử rất tin tưởng nàng, huống chỉ nàng lại không biết võ công, đệ tử liên mặc kệ nàng.
Tiêu Như Yên đeo một chiếc giỏ, dẫn theo Hạnh Nhi đi dạo quanh Bách Hoa Cung.
Những nơi có thể đến đều đã đến, ngoại trừ nơi ở của cung chủ.
Ngay cả con trai ruột cũng không ở cung của nàng, nàng không thể để mấy đứa trẻ xa lạ vào ở được.
Cẩn thận, Tiêu Như Yên vẫn đứng bên ngoài cùng Hạnh Nhi rất lâu, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng trẻ con.
"Tỷ!"
Cuối cùng cũng có tiếng trẻ con.
Tiêu Như Yên nhìn Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi lắc đầu: "Không phải Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ."
Ba đứa nhỏ hôm nay ngoan ngoãn hơn bình thường, yên lặng chơi "gà con" trong vườn nhỏ, không biết Hạnh Nhi và chúng chỉ cách nhau một bức tường.
Bên ngoài Bách Hoa Cung, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Tiêu Như Yên và Hạnh Nhi đi ra.
Hai người lên xe ngựa.
Hạnh Nhi cúi gằm mặt.