Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2397 - Chương 2433: Mẫu Tử Đoàn Tụ 1

Chương 2433: Mẫu Tử Đoàn Tụ 1 Chương 2433: Mẫu Tử Đoàn Tụ 1 Chương 2433: Mẫu Tử Đoàn Tụ 1

Tiêu Như Yên thở dài: "Tìm khắp nơi, không thấy con trai ngươi." Tô Tiểu Tiểu đau nhói trong lòng: "Chẳng lẽ không ở Bách Hoa Cung sao?" Tiêu Như Yên nói: "Ngươi khoan hãng buồn, ta sẽ đến lần nữa sau vài ngày nữa!" Bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Tiêu Như Yên nhìn ra ngoài: "Sắp mưa rồi, chúng ta mau về thôi” Chỉ có thể như vậy. Tô Tiểu Tiểu nhìn cánh cổng lớn của Bách Hoa Cung, trong lòng cảm thấy khó chịu và cô đơn. Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, đập mạnh vào nóc xe. Bốn phía chìm vào màn mưa mịt mù. Bốp. Một giọt mưa rơi vào trán Đại Hổ. Cậu bé ngẩng đầu lên. Nhị Hổ, Tiểu Hổ cũng ngẩng đầu lên. Mưa như trút nước, ba đứa nhỏ cùng nhìn về phía cửa sân. Linh Âm vội vàng đến đưa ba người vào nhà. Nào ngờ ba đứa trẻ đột nhiên bỏ lại "gà con" yêu thích, chạy âm ầm ra ngoài mưa. Bọn chúng liều lĩnh chạy về phía cổng lớn. Tiểu Hổ ngã sõng soài, bùn đất bắn đầy mặt. Đại Hổ, Nhị Hổ kéo đệ đệ đứng dậy. "Các ngươi làm gì vậy?” Linh Âm đuổi theo phía sau. Ba đứa nhỏ thở hồng hộc chạy ra ngoài, lấy ra hết sức lực ăn sữa. Trong lúc đó, mỗi người đều ngã ít nhất một lần, nhưng không ai dừng lại. Cuối cùng bọn chúng cũng đến được cổng. Nhưng xe ngựa đã biến mất từ lâu. Ba đứa nhỏ đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, òa lên khóc. Lúc này, từ trong lu mát vọng ra một giọng nói quen thuộc: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ." Mưa như trút nước. Ba tiểu đậu đỉnh bi ướt như gà rớt xuống nước, trên người, trên mặt, trên tay đều lấm lem bùn đất.

Những đứa trẻ như vậy tủi thân khóc lớn, Tô Tiểu Tiểu đau lòng chết mất.

Ba đứa nhỏ nghe thấy giọng nói của mẹ, vội quay đầu lại.

Thấy người mẹ mà bọn chúng ngày đêm mong nhớ, bọn chúng xúc động lao tới.

Tô Tiểu Tiểu cũng bước tới.

Hạnh Nhi che 6 cho nàng: "Tiểu thư! Người cẩn thận một chút!"

Sau nhiều ngày xa cách, bốn mẹ con cuối cùng đã đoàn tụ trên hòn đảo cô lập này.

Tô Tiểu Tiểu quỳ xuống vũng nước lây lội, ôm chặt ba đứa trẻ vào lòng.

Ba đứa nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ nàng, khóc nức nở, khóc thành ba đứa tinh linh nhỏ bé.

Hạnh Nhi che ô trên đầu bốn người, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Linh Âm và một số đệ tử Bách Hoa Cung đuổi theo.

Mấy đứa trẻ chạy quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, khiến bọn họ suýt nữa không tìm thấy.

Bọn họ ra ngoài thì thấy chúng được một người phụ nữ lạ mặt ôm trong lòng và khóc ầm lên.

Một nha hoàn che ô cho họ.

Linh Âm phản ứng đầu tiên là có người muốn bắt cóc trẻ em.

Nàng ta rút kiếm ra, đến gần lại phát hiện có vẻ như không phải vậy.

Ba vị công tử nhỏ không bị ép buộc, bọn chúng cũng ôm chặt người phụ nữ đó.

Tiểu Hổ khóc to nhất, khóc nức nở: "Mẹ..."

Linh Âm vô cùng kinh ngạc.

Vừa nay tiểu công tử gọi người phụ nữ đó là gì?

Mẹ?

Linh Âm lau nước mưa trên mặt, một lần nữa nhìn kỹ Tô Tiểu Tiểu.

Ánh mắt dừng lại ở cái bụng cao cao của nàng, mắt nàng mở to.

Mưa đã tạnh, cung chủ lười tiếp tục giả vờ với Vân Tuyết, bà ấy phải về xem mấy đứa trẻ.

Trước đây ở Bách Hoa Cung chỉ biết cắm đầu xử lý công vụ, đôi khi bận đến tận nửa đêm.

Sau khi có con, trong lòng có chỗ để nhớ nhung, cuộc sống cũng khác đi.

"Tam muội đi rồi sao?" Vân Tuyết nhàn nhạt hỏi: "Không biết Phi Vân Cung của ta có ai ở không? Nếu có, làm phiền người bên trong ra ngoài, ta phải vào ở."

Cung chủ lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi mặt mũi ở Phi Vân Cung?”

Vân Tuyết cười nói: "Mưa lớn như vậy, tam muội dù không thương xót ta, cũng phải thương chương
Bình Luận (0)
Comment