Chương 244: Bị Đánh 1
Chương 244: Bị Đánh 1Chương 244: Bị Đánh 1
300 cái bánh bột ngô, đã được bán hết trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, ngay cả phần bánh ngọt của Tô Nhị Cẩu cũng có người mua.
Không còn cách nào khác, tiểu hài tử khóc nhiều đến nỗi Tô Nhị Cau phải mềm lòng và bán nó đi.
"Tỷ, hiện tại chúng ta lại đi đâu?”
"Trở về thôn đi."
"A2?"
"A cái gì mà a? Đi chợ và giao hàng ở học viện là do Lưu Bình phụ trách rồi."
Dù sao nàng cũng đã dặn Lưu Bình giao hàng xong thì đi thẳng về thôn, không cần phải đến đón bọn họ, nhưng xét tốc độ bán đồ điểm tâm thì có lẽ bọn họ sẽ về sớm hơn Lưu Bình.
"AI Ta quên mất Lưu Bình ca rồi." Tô Nhị Cẩu gãi đầu.
Tỷ đệ hai người thu quán và đeo sọt của từng người vào rồi đi bộ trở vê.
Chuyến hành trình nhỏ này đối với bọn họ chẳng là gì cả, nhất là sau khi giảm được 20 cân mỡ, Tô Hiểu Hiểu cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều.
Khi hai người rời khỏi thị trấn và đến gần thôn trên, một đám hán tử cao lớn thô kệch lộ ra vẻ hung thần ác sát mà đuổi theo bọn họ.
"Người phía trước, đứng lại cho lão tử!"
Tô Nhị Cẩu quay lại hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Tỷ, bọn họ đang nói chuyện với chúng ta sao?"
Nơi này ngoại trừ bọn họ ra thì dường như không còn ai khác
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh mà ừ một tiếng: "Có lẽ là vậy."
Nên tới vẫn là tới, Cẩm Ký hù dọa bọn họ không thành, lại không dám thực sự bạo lực đuổi bọn họ đi, cho nên mới bắt đầu chơi ám chiêu như thế.
Từ Tôn chưởng quầy đến Hà chưởng quầy, không ai là đèn đã cạn dầu.
Nhưng rất rõ ràng là vị Hà chưởng quầy mới tới càng kiêu ngạo bá đạo và không chút cố ky nào hơn Tôn chưởng quầy.
" Con mẹ nói! Lão tử kêu các ngươi đứng lại mà còn không nghe thấy sao? Là bị điếc hay là choáng váng rồi!"
Sau khi thấy tỷ đệ hai người không để ý tới mình, giọng điệu của đối phương càng trở nên không tốt.
Trong đầu của Tô Tiểu Tiểu đã tính toán khoảng cách từ đây đến thôn còn ít nhất ba dặm, cho nên muốn chạy là không chạy được. Suy cho cùng cho dù nàng có giảm đi hai mươi cân thì nàng vẫn còn nặng tận một trăm tám mươi cân. Chạy hay không chạy tạm thời không đề cập tới, nhưng sau khi chạy xong một đầu gối này của mình chắc chắn là muốn phế luôn rồi, cho nên nàng chỉ có thể kiên cường mà xông lên thôi.
Tô Tiểu Tiểu dừng bước chân, sau đó xoay người nhìn phía bọn họ.
Tô Nhị Cẩu thấy Tô Tiểu Tiểu dừng lại thì hắn ta cũng xoay người sang chỗ khác.
Từ khi hắn ta còn nhỏ đã đi đánh nhau rồi, sợ sao? Đương nhiên là không tồn tại rồi!
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhìn sang bên kia đường, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.
Bởi vì ở trong đó có mấy người là trước đó đi cùng với Tôn chưởng quầy hành động, sau đó đem Tô Nhị Cẩu ấn ở trên mặt đất cọ xát, nhưng tên hán tử cầm đầu lại không có mặt.
Lần này người dẫn đầu là một ten hán tử có vết sẹo dài, còn cái người vừa mới buông lời hung ác với tỷ đệ hai người là cái tên tiểu đệ có mắt hình tam giác ở bên cạnh hắn.
"Tỷ, hình như chính là mấy tên lần trước kia." Tô Nhị Cẩu cũng nhận ra.
"Nhưng không có đủ nhân số."
Mà cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì không phải tất cả những người lăn lộn ở trên đường đều ninh thành một sợi dây thừng, cũng sẽ một số người đi theo rồi giải tán.
"Nha đầu."
Tên nam tử mặt sẹo nói: "Lá gan của các ngươi cũng thật lớn đấy."
Tô Tiểu Tiểu ha hả nói " Giống nhau giống nhau thôi, chỉ lớn hơn mấy cái thứ túng trứng các ngươi một chút thôi."
Túng, túng trứng sao?