Chương 2495: Đứa Bé Mới Sinh Được Cưng Chiều 1
Chương 2495: Đứa Bé Mới Sinh Được Cưng Chiều 1Chương 2495: Đứa Bé Mới Sinh Được Cưng Chiều 1
Cung chủ một bước liên có thể bước lên, bỗng đột nhiên có cảm giác bản thân miễn cưỡng cũng có chút khí chất của tiểu thư khuê các.
Cung chủ: "Rèm!"
'Dạ... vâng. ˆ
Vẻ mặt của Linh Âm một lời khó nói hết, chậm rãi mở rèm ra cho vị cung chủ hung hãn có thể dùng một hơi thổi bay rèm đi.
Sau khi cung chủ an tọa ngồi xuống, bà ấy thở dài một hơi.
Những người còn lại cũng lên xe ngựa.
Cái tính xa hoa phung phí của Lăng Vân toàn bộ đều là giống y như cung chủ, chỉ nhìn cái xe ngựa của bà ấy thôi cũng biết, có thể chứa nhiều người như vậy mà không hề chật chội chút nào.
Tô Tiểu Tiểu nằm trên nhuyễn tháp, Vệ Đình đắp chăn cho nàng, ngồi bên cạnh trông coi nàng.
Cung chủ hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn đứa bé trong lòng.
Cảnh Dịch ngồi bên cạnh bà ấy, ánh mắt trong suốt mở to tò mò nhìn Tiểu Bảo Bảo.
"đứa bé nhỏ quá."
Cảnh Dịch nói.
Cung chủ đáp lời: "Không nhỏ, Lăng Vân lúc mới được sinh ra còn nhỏ hơn nàng ấy chứ!"
Lăng Vân ở trong bụng mẹ chịu không ít khổ, gắng gượng lắm mới được sinh ra, lúc sinh là một đứa nhỏ tròn tròn, da dẻ nhăn nheo.
Trong tháng ở cữ, cung chủ thậm chí còn không dám ôm hắn ta, sợ trong lúc vô tình lại làm gấy cánh tay nhỏ bé của hắn ta.
Cung chủ ôm Vệ Tiểu Bảo trong lòng, cho đứa bé đầy cảm giác an toàn!
Khi xe ngựa ra khỏi phủ thành chủ, đột nhiên lại chạm chán với xe ngựa của Thiên Ngọc Đường.
Cơ Minh Lâu tới đây thăm muội muội, Cơ phu nhân cũng theo cùng.
Hai người xuống xe ở đại môn như thường lệ, lại không ngờ nhìn thấy xe ngựa từ Bách Hoa cung đi ra.
Cơ phu nhân nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
Người ngoài không được phép đánh xe vào phủ thành chủ.
Thị vệ giải thích: "Vân cung chủ đến đón Quỷ bà bà tới Bách Hoa cung chữa bệnh cho chim phượng hoàng." Cơ phu nhân tức giận nói: "Ý ta hỏi là xe của nàng ta làm sao mà vào được?"
Thị vệ ngượng ngập nói: "Chuyện này... là ý của thành chủ."
"Tiểu Bảo..."
Trong xe ngựa vang lên giọng nói vô cùng vui sướng của cung chủ.
Rèm xe bị gió thổi bay, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của cung chủ.
Vốn là người không biết cười, thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười và trìu mến.
Cái cách mà bà ấy bế đứa bé dường như có thể khiến người ta quên mất bà ấy chính là nữ chủ nhân đầy sát phạt và quyết đoán của Bách Hoa cung.
Đám thị về đều nhìn đến ngây người.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Cơ Minh Lâu hiện lên vẻ hoảng hốt.
Cơ phu nhân liếc nhìn trượng phu, âm thầm xiết chặt khăn tay.
Vân Sương đã cảm nhận được mấy ánh mắt đang nhìn mình.
Bà ấy ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu xa của Cơ Minh Lâu.
Bà ấy hừ một tiếc, trợn mắt xem thường, dùng một tay kéo phắt rèm xuống!
Cơ Minh Lâu quay người, nói với Cơ phu nhân: “Chúng ta vào thôi.'
Cơ phu nhân nhìn chiếc xe ngựa đang ngày càng đi xa, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét căm phẫn.
Lăng Vân ở lại Bách Hoa Cung để chăm sóc mấy đứa bé.
Ba đứa nhỏ chỉ khi ở trước mặt mẫu thân mới làm con hổ ngoan ngoãn, nhưng khi mẫu thân vừa đi, tinh lực tích trữ trong vài ngày này liên dùng toàn bộ để gây họa cho sư phụ.
Sáng sớm tinh mơ, Lăng Vân đã phải chịu trận, đám hổ cứ như nhảy nhót quanh mộ phần của hắn ta, hết nhảy nhót lại kéo đàn hát xướng.
Lăng Vân sống không còn gì luyến tiếc ngã ngồi xuống đất.
Rốt cuộc thì hạ nhân cũng đến bẩm báo: "Cung chủ đã trở về, nhị công tử cùng nhị thiếu phu nhân cũng trở vê!"
Lăng Vân vội vàng đứng dậy, lần đầu tiên nóng lòng muốn nhìn thấy tên đệ đệ tiện nghi liên tiếp hãm hại hắn ta.
'Lão sư, lão sư đi đâu vậy?”