Chương 2496: Đứa Bé Mới Sinh Được Cung Chiều 2
Chương 2496: Đứa Bé Mới Sinh Được Cung Chiều 2Chương 2496: Đứa Bé Mới Sinh Được Cung Chiều 2
Tiểu Hổ ôm chân hắn ta, không cho hắn đi.
Nhị Hổ ôm một chân còn lại của hắn ta, ngồi dưới đất.
Hắn ta cứ từng bước kéo theo hai đứa bước đi.
Sau đó hắn ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: "Các ngươi để ta đi xem nào!"
Hai đứa chơi xấu không chịu đứng dậy.
"Đại Hổ."
Lăng Vân gọi đại đệ tử của mình: "Xem hai tên đệ đệ của ngươi đi!"
Đại Hổ lon ton chạy tới, còn thật sự nghiêm túc cau mày nhìn hai đệ đệ ranh mãnh của mình, sau đó giẫm lên vai bọn họ rồi trèo lên lưng sư phụ.
Lăng Van:
Lăng Vân mặt không biểu tình nói: "Có cần ta nhắc nhở các ngươi không, mẫu thân các ngươi sắp về rồi đó-"
Còn chưa kịp nói xong, ba nghiệt đồ trên người đã bỏ xuống, lon ton chạy ra ngoài!
"Nương!"
Ba người không biết mình còn có thêm một người muội muội, chạy như ong vỡ tổ vọt vào nhà, đến bên giường Tô Tiểu Tiểu.
Bọn họ đang định mang giày trèo lên trên thì bị Vệ Đình nhấc từng đứa một xuống.
"Cha làm gì thế?"
Vệ Đình nghiêm nghị nói: "Nương các con vừa mới sinh xong, cần được nghỉ ngơi, đừng quấy ray nương.”
Ba đứa bé đều giật mình.
Nhị Hổ: "Nương sinh đứa bé?"
Tiểu Hổ: "Đứa bé đâu rồi?"
Vệ Đình cười: "Nai nãi các con đang ôm nàng, nàng sẽ tới ngay thôi.'
Cung chủ bế đứa trẻ đi từng bước một, bước đi chậm như rùa, chỉ sợ sẽ đánh rơi đứa trẻ.
Tiểu Hổ nhảy dựng lên: "Xem đệ đệ! Xem đệ đệ!"
Cậu bé muốn có một người đệ đệ giống Đại Hổ y chang, như vậy là cậu bé có thể tùy ý xoa nắn Đại Hổ được rồi!
Nhị Hổ nói: "Con muốn có muội muội!"
Hai cậu bé chạy đi xem bé cưng. Đại Hổ không đi cùng hai người đệ đệ của mình.
Cậu bé ghé vào bên giường, vươn bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng chạm vào trán Tô Tiểu Tiểu, kê khuôn mặt nhỏ bé của mình áp sát vào mẫu thân.
Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được sự thân mật của đứa nhỏ, không cần nhìn cũng biết là Đại Hổ.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mỉm cười, giang tay ôm Đại Hổ vào lòng.
Đột nhiên nàng cảm thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng mình run lên nhè nhẹ.
Nàng mở mắt ra nhìn Đại Hổ.
Tuy nhiên, Đại Hổ lại vùi đầu vào hõm cổ nàng, không để nàng nhìn thấy.
Tô Tiểu Tiểu căng thẳng trong lòng, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé: "Đại Hổ, con sao vậy?"
Đại Hổ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Tiểu Tiểu, giọng nghẹn ngào nức nở: "Nương, nương có đau hay không?”
Nhị Hổ và Tiểu Hổ không hiểu điều này, Đại Hổ nghe người trong thôn nói việc sinh nở còn đau hơn là bị dao đâm.
Cổ họng của Tô Tiểu Tiểu đột nhiên có chút trướng đau.
Nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Hổ, bộ ngực phập phồng, chóp mũi cảm thấy cay cay: "Nương không đau."
Nhưng Đại Hổ nhìn thấy mẫu thân nằm trên giường, bộ dạng suy yếu vô cùng, trong lòng của cậu bé cũng rất đau.
Đại Hổ duỗi cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt cổ Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cũng ôm cậu bé thật chặt.
Vệ Đình đưa tay ra, vò đầu của tiểu gia hỏa.
"Đại Phủ! Đại Phủ! Là muội muội!"
Ngoài phòng vang lên giọng nói phấn khích của Tiểu Hổ.
"Muốn xem muội muội!"
"Muốn xem muội muội!"
Nhị Hổ và Tiểu Hổ không ngừng kêu la xung quanh cung chủ.
Cung chủ vô cùng khẩn trương: "Được rồi được rồi, ta lập tức cho các ngươi xem."
Nghe thấy giọng nói của đệ đệ và cung chủ nãi nãi, Đại Hổ quyết đoán lau nước mắt.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng hôn cậu bé.
Hai bên tai Đại Hổ đỏ bừng, thẹn thùng xoay người lại.
Cung chủ cẩn thận đặt đứa bé vào chiếc nôi đã chuẩn bị từ lúc sáng sớm.
Ba đứa bé đang ngồi quanh nôi, mắt mở to, tò mò nhìn muội muội sơ sinh của mình.