Chuong 2506: Bao Ve Tieu Bao 3
Chuong 2506: Bao Ve Tieu Bao 3Chuong 2506: Bao Ve Tieu Bao 3
Sau mười chiêu, đến cả sức lực để chạy đi bản thân cũng không còn nữa.
Nàng ta không sợ bị bắt vê, cũng không sợ Cơ phu nhân tra tấn bản thân.
Nhưng mà nàng ta phải truyền tin tức đi.
Lúc trước nàng ta không thể bảo vệ Vệ gia.
Bây giờ, nàng ta muốn bảo Vệ Tiểu Bảo.
Chiêu thứ hai ám vệ tấn công về phía nàng ta không chút lưu tình.
Lần này, Chử Phi Phượng không chỉ bị tê cánh tay, mà cả cánh tay đau nhức như bị châm kim vào.
Bị đứt dây chằng rồi...
Ba chiêu, bốn chiêu... Mười một chiêu...
Chử Phi Phượng ngã mạnh xuống đất, phụt máu tươi đầy người.
Ám vệ từ trên nóc nhà phi xuống, đi từng bước từng bước về phía nàng ta: "Còn không khoanh tay chịu trói sao?”
Chử Phi Phượng dựa vào vách tường cố gắng đứng dậy, đau đớn mà kiên nghị trừng mắt với hắn ta: "Tuyệt đối... không!"
Ám vệ đá nàng ta một cái.
Đúng vào lúc hắn ta đang định phế bỏ một cái tay của nàng ta, một giọng nói tức giận ngập trời từ sau lưng truyên đến: "Mẹ kiếp! Kẻ nào dám gây chuyện ở địa bàn của bổn môn chủ?!"
Lục ngạo thiên câm một thanh đại đao ngăn cách hai người.
Ám vệ nhíu mày lại
Môn chủ của Hoả Sát Môn?
Sao kẻ này lại xuất hiện rồi?
Lục ngạo thiên ở đảo Thiên Sơn cũng được coi là một nhân vật có máu mặt, ám vệ từng gặp hắn ta ở Thiên Ngọc Đường.
Nhưng mà lục ngạo thiên không bao giờ để ý đến một tên sai vặt bình thường .
Ám vệ nghỉ ngờ nhìn lục ngạo thiên một cái: "Nơi này trở thành địa bàn của Hoả Sát Môn từ bao giờ vậy?”
Lục ngạo thiên ngang ngược, kiêu ngạo nói: "Bắt đầu từ bây giờ đấy!"
Nói rồi, hắn ta quay người nhìn vê phía Chử Phi Phượng bị trọng thương đang nằm dưới đất: "Vị phu nhân này đừng sợ, ta là môn chủ của Hoả Sát Môn, bán kính mười dặm này đều là địa bàn của Hoả Sát Môn, ngươi chỉ cần giao ra mười lượng bạc làm phí bảo vệ, thì sẽ không có ai dám làm hại ngươi nữa!"
Khoé miệng ám vệ giật một cái.
Cái chuyện thu phí bảo vệ này mà cũng làm ra được, không hổ là môn phái ở trên đảo nghèo tới nỗi đói không có gì ăn.
Chử Phi Phượng ôm ngực, chịu đựng nói: "Ta cho ngươi một trăm lượng... ngươi giết hắn ta cho tat"
Lục ngạo thiên ra vẻ nghiêm túc nói: "Phu nhân, Hoả Sát Môn bọn ta không giết người bừa bãi, trừ phi ngươi có thể chứng mình hắn ta là người tội ác tày trời. Nhưng mà thấy rằng hắn làm ngươi bị thương, hay là thế này đi, ngươi cho ta một trăm lượng, ta dạy dỗ hắn một trận thật tàn nhẫn thay ngươi!"
Chử Phi Phượng trừng mắt nhìn ám vệ: "Được."
Sắc mặt ám vệ khẽ thay đổi.
Lục ngạo thiên một đao đâm tới phía ám vệ
Ám vệ rút kiếm ra ngăn lại, bị buộc phải lui lại hơn mười bước.
Đao pháp thật là ngang ngược!
Lục ngạo thiên nhảy lên, tức giận vung đao lên chém: "Ăn thêm một đao của gia gia ngươi đi!"
Đao này bản thân không đỡ nổi!
Ám vệ thầm nhíu mày, nghiêng người đứng dán vào vách tường ở sau lưng, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công của lục ngạo thiên.
Tuy nhiên lục ngạo thiên căn bản không cho hắn ta cơ hội hít thở, trở tay tiến lên chém ngang một phát.
Ám vệ giơ kiếm lên đỡ, bị lục ngạo thiên đạp một chân vào ngực, bức tường ở sau bị đổ sập.
Hắn ta nhếch nhác ngã vào trong đống gạch nát, bụi bay tứ tung, khiến hắn ta bị sặc, ho liên tục.
Hắn ta cắn răng, gao lên nói: "Lục môn chủ! Đây là chuyện công của Thiên Ngọc Đường bọn ta, ta khuyên ngươi đừng có động tay vào!"
Lục ngạo thiên kiêu ngạo nói: "Mẹ kiếp! Ngươi còn giả mạo làm người của Thiên Ngọc Đường ư? Ngươi tưởng lão tử chưa từng đến Thiên Ngọc Đường, không nhận ra võ công của Thiên Ngọc Đường chắc?”