Chương 2507: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 1
Chương 2507: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 1Chương 2507: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 1
Quả thật là hắn ta không dùng võ công của Thiên Ngọc Đường, bởi vì hắn ta không phải là đệ tử của Thiên Ngọc Đường, mà là ám vệ của nương gia Cơ phu nhân.
Lục Ngạo Thiên ngang ngược bá đạo nói: "Lão tử phế bỏ một cái chân của ngươi trước, trói ngươi lại đưa đến Thiên Ngọc Đường giao cho Cơ đường chủ đích thân xử lý, để xem ngươi có thật sự là do hắn ta sai ngươi đến làm mưa làm gió ở Hoả Sát Môn hay không!"
Tên lục ngạo thiên này, đúng là cứng mềm cũng không chịu!
Ám thở tức gần chết.
Ngặt nỗi năng lực của hắn ta không bằng người ta, chỉ có thể ở trong tình cảnh bị lục ngạo thiên áp chế đánh thôi.
Cứ tiếp tục thế này, chắc chắn một cái chân của hắn ta sẽ bị phế bỏ mất.
Không còn cách nào cả, hắn ta chỉ có thể để Chử Phi Phượng lại rời đi.
"Cái tên tôn tử này! Ngươi đứng lại cho gia gia! Ngươi đừng có chạy!"
"Ấy! Vị phu nhân này! Sao ngươi cũng muốn chạy vậy? Chưa đưa ngân lượng ngươi không được đi! Ta đã đánh người thay cho ngươi rồi! Ngươi phải trả một trăm lượng!"
Lục ngạo thiên nhìn vê phía người đó rời đi, lớn giọng gào lên mấy tiếng, tự tìm lý do không đuổi kịp cho bản thân.
Chắc chắn người đã đi xa rồi, lục ngạo thiên mới vội vàng đến trước mặt Chử Phi Phượng, ngồi xổm xuống hỏi: "Vệ phu nhân, ngươi thế nào rồi?"
Chử Phi Phượng nắm lấy cổ tay hắn ta, có chết cũng nắm lấy không buông.
Cơ thể của Lục thiên ngạo lập tức cứng đờ: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi đừng như thất"
Chử Phi Phượng cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng, nói một cách khó khăn: "Cứu... cứu..."
Còn chưa nói xong, nàng ta lại phun ra một ngụm máu lớn, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, hai mắt tối sam lại bất tỉnh nhân sự.
Lục ngạo thiên gấp gáp: "Này! Này! Vệ phu nhân... Vệ phu nhân!"
Mây đen che lấp bâu trời.
Ba đứa nhỏ chơi nguyên cả một ngày, cuối cùng cũng tiêu hết tất cả sức lực, nằm ngổn ngang trên sàn nhà ngủ thiếp đi.
Lăng Vân hừ một tiếng, gọi các đệ tử đến bế ba đứa nhỏ về Thanh Vân cung của bản thân.
"Thiếu cung chủ, ba tiểu công tử ngủ ở đâu vậy?"
Một đệ tử hỏi. Lang Van chivao giuong cua ban than.
Ba đệ tử kinh ngạc, chẳng phải rất ghét tiểu đồ nhi của mình sao, vậy mà lại để bọn chúng ngủ trên giường của bản thân?
Người đây là đang chê ở đây yên tĩnh sao?
Các đệ tử nhẹ nhàng đặt Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu hổ lên giường của Lăng Vân.
Ba đứa nhỏ nằm chổng vó lên trời, tỏ vẻ không muốn, không muốn đâu!
“HU
Khuôn mặt Lăng Vân đầy vẻ ghét bỏ nhìn lướt qua ba nghiệt đồ nhỏ, hung dữ kéo chăn qua, nhẹ nhàng đặp lên cho bọn chúng.
"Thiếu cung chủ, người cũng nghỉ ngơi đi."
Đệ tử khuyên nhủ.
Cung chủ bôn ba ở bên ngày một ngày một đêm, thiếu cung chủ cũng được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mẫu tử hai người đều là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trong lòng đều quan tâm lẫn nhau nhất.
"Ừm”
Lăng Vân đáp lại một tiếng.
Nhưng mà rất kỳ lạ, rõ ràng là có hơi mệt mỏi, nhưng mà dường như lại không ngủ được.
Có lẽ có chuyện sắp xảy ra.
Hắn ta nhìn lên bầu trời cao rộng.
Lúc nãy còn có sao và trăng chiếu sáng, thời gian mới qua một chút, mà mây đen đã che phủ, không thấy ngôi sao sáng nào.
Trong Phi Vân cung.
Cung chủ ngồi cạnh cái nôi nhắm mắt lại.
Bà ấy chống khuỷu tay lên trên bàn, một tay chống đầu.
Linh Âm cũng ngủ thiếp đi, nằm bò lên bàn, dưới đầu gối lên chiếc áo choàng lẽ ra phải đắp lên người cung chủ.
Bách Hoa cung chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Trong khu rừng nhỏ ở ngoài cung, Cơ Minh Lâu và mấy tên thuộc hạ đang âm thầm đợi đến giờ tý.