Chuong 2543: Ngoc Dien La Sat 2
Chuong 2543: Ngoc Dien La Sat 2Chuong 2543: Ngoc Dien La Sat 2
Tô Tiểu Tiểu tin tưởng phán đoán của Vệ Đình: "Cái này còn phòng thủ nghiêm ngặt hơn nhiều so với mỏ của Trình gia nữa."
Vệ Đình nói: "Ưu điểm tự nhiên là phía Đông đường núi có tâm nhìn thông thoáng. Tây, Nam, Bắc ba mặt vách đá, trong đó phía Tây dốc nhất, phòng ngự nhất định cũng yếu nhất."
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn một cái thật sâu: "Không lẽ chàng định leo từ đây lên sao? Đây là vách đá, ngã xuống thì sẽ thịt nát xương tan, đừng quên vết thương của chàng còn chưa lành đâu."
Vệ Đình nói: 'Chút thương tích ấy không đáng chú ý."
Tô Tiểu Tiểu: "Cần ta nhắc nhở chàng đã khâu mấy mũi rồi không?”
Vệ Đình cong môi cười: "Lo lắng cho ta đến vậy?"
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: "Ta sợ tiểu bảo bối trong bụng không có phụ thân."
Đầu ngón tay thon dài như ngọc của Vệ Đình nhẹ nhàng giữ cằm nàng, hôn lên môi nàng.
Hôn hôn thì phát hiện có gì không thích hợp.
Ánh mắt của hắn đảo qua một cái.
Chỉ thấy một, hai, ba hạt đậu nhỏ, không biết đi đến bên cạnh lúc nào, mở to mắt nhìn hai người bọn họ.
Đại Hổ ôm Vệ Tiểu Bảo trong lòng.
Vệ Tiểu Bảo cũng mở to mắt.
Hai người vội vàng tách ra, đều ngồi thẳng người dậy.
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng: "Ta đi tìm phụ thân."
Tô Tiểu Tiểu: "Ta đi ngủ."
Hai người đứng dậy, Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài, Vệ Đình đi vào trong.
Dừng một chút, hai người đồng thời đi ngược lại.
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Hình như đi nhầm rồi."
Vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu cũng nghiêm túc: "Ừm."
Vệ Đình đi ra khỏi phòng.
Tô Tiểu Tiểu trở về giường nằm, kéo rèm xuống.
Ba đứa nhóc khó hiểu nhìn phụ mẫu của mình.
Tiểu Hổ buông tay: "Không phải hôn nhẹ thôi sao? Sao lại xấu hổ?"
Nhị hổ nhíu mày: "Đúng vậy."
Đại hổ che ánh mắt của muội muội: 'Muội muội không nên nhìn." Vệ Tiểu Bao:
Liên minh sát thủ.
Trong địa lao u ám, không thấy được năm ngón tay.
Hai tay của Tô Huyên bị trói, bị đặt lên giá sắt lạnh như băng.
Máu đỏ trải dài trên áo trắng của hắn ta, có cái đã sớm khô, cũng có cái mới từ miệng vết thương chảy ra.
Một sợi xích sắt xuyên qua xương bả vai của hắn ta, mỗi lần hắn ta cử động thì đều có máu tươi nóng hổi từ xích chảy xuống.
Đau đớn vô cùng tra tấn hắn ta, làm hơi thở mỏng manh đến mức như bị đoạt nửa cái mạng.
Âm -
Cửa bị đá ra.
Một tên đệ tử đẩy một người ngôi trên xe lăn.
Hai người không phải ai khác mà chính là Bát sư huynh và Lục sư huynh đã đến Nam Cương để tìm kiếm Ngọc Diện La Sát.
Trữ Như Phong nhịn không được quay mặt đi.
Lục sư huynh nói: "Bát đệ, lên phía trước một chút."
Trữ Như Phong nói: "Lục sư huynh, ở đây được rồi, lại gân thêm nữa thì hắn ta có thể làm huynh bị hương."
"Hắn ta có thể làm ta bị thương sao?”
Lục Sư Huynh tự mình lăn xe qua, nắm lấy sợi xích sắt dưới xương bả vai của Tô Huyên, giật mạnh.
Xương bả vai như bị bung ra, máu thịt bị kéo ra ngoài.
Tô Huyên đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn ta gắt gao cắn khớp hàm, không phát ra tiếng động.
Lục sư huynh lạnh lùng cười: "Tiểu sư đệ, xương cốt của ngươi thật cứng, đến như vậy cũng có thể nhịn xuống không kêu. Bát đệ, lấy lạc thiết đến."
Trữ Như Phong: "Không cần đến..."
Lục sư huynh lạnh lùng nhìn Tô Huyên, một tay nắm chặt, dùng nội lực nắm lấy một đầu thanh sắt đã hơ nóng.
Tô Huyên lạnh lùng nhìn hắn ta, đáy mắt không có chút nhát gan và khuất phục.
Lục sư huynh hí mắt, không lưu tình mà lấy lạc thiết ấn lên ngực đầy sẹo của Tô Huyên.
Vì a Huyên mà bình chọn nhé, hôm nay gân 7000 chữ, cũng là một ngày làm việc chăm chỉ.