Chuong 254: Het Hang 1
Chuong 254: Het Hang 1Chuong 254: Het Hang 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhà của tỷ gân đây mài! Nhà ta ở cuối thôn, Lý gia ở đầu thôn, Lão Tô gia của các người ở giữa. Muội không ghé qua giao cho tỷ trước, thì chẳng lẻ phải đeo theo một sọt hoa quả khô đi một vòng rồi mới qua đây à? Mệt lắm đó!"
Tô Ngọc Nương lại nói: 'Không phải muội đang muốn giảm béo sao?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Muội thích Tô Ngọc Nương. Trong lòng muội, Tô Ngọc Nương tỷ quan trọng hơn Xuân Tú tỷ, được chưa?"
Tô Ngọc Nương cười lạnh và nói: "Tỷ còn tưởng muội không muốn trả lại tiền cho tỷ chứ."
Tô Tiểu Tiểu trợn mắt: "Ờ ừm. ... Có thể không trả được không?"
Thật ra không phải là không có khả năng.
Tô Ngọc Nương cười nhạt: "Neu ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta có thể cân nhắc không thu lãi của ngươi."
Với sự kiêu ngạo của tên mập mạp này làm sao có thể không nể mặt được?
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu biến đổi trong nháy mắt, nàng nói một cách cực kỳ nịnh nọt: "Ôi, Ngọc Nương, ngươi khát nước không? Có đói không? Cuộc sống trải qua tốt không? Có khó khăn gì thì nói cho ta biết."
Tô Ngọc Nương: '...'
Sau khi ra khỏi nhà lão Tô, Tô Tiểu Tiểu đi một chuyến đến nhà Lý lão đầu thu tiền xâu quả, đưa táo đỏ và ngân nhĩ cho Tiền thị, đồng thời chỉ cho Tiền thị cách nấu như thế nào.
"Bỏ bớt đường, nhất định phải bỏ bớt địt"
Nàng dặn dò.
Không phải vì giảm cân mà là vì tốt cho sức khỏe, ăn nhiều đường thực sự không tốt.
"Đã biết." Bây giờ Tiên thị đã không còn nghi ngờ tài năng y thuật của Tô béo nữa, Tô béo nói sao thì bà ta nghe vậy.
Tiền thị đưa một rổ rau tươi cho Tô Tiểu Tiểu mang về.
Tô Tiểu Tiểu cũng không khách sáo, tâm trạng vui vẻ mang rau về nhà.
Sau khi vê đến nhà, nàng phát hiện trong gian giữa nhà có thêm hai mẹ con.
Là người nhà Vương Lại Tử hàng xóm bên trái nhà nàng.
Người đàn bà họ La, bộ dáng mới có hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng vì sinh nhiều con và sống một cuộc sống vất vả nên nhìn qua có vẻ như đã ba mươi.
Nàng ấy ôm một cậu bé sáu tuổi trong lòng.
Mẹ con hai người đôi mắt đỏ hoe, thân thể run ray nơm nớp lo sợ, rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng vẫn phải kìm nén nỗi sợ ở trong lòng. "Nữ nhi, con về rồi à?2" Tô Thừa nói: "cau Đản bị hóc xương cá, ở nhà đã cho uống dam chua, cũng đã cho nuốt miếng cơm to nhưng vẫn còn đau."
Trong thôn đã truyền tai nhau chuyện Tô béo biết y thuật từ lâu nhưng dân làng kiêng kị danh tiếng xấu xa trước đây của nàng nên thật sự không dám đến cửa tìm nàng để chữa bệnh.
Ngoại trừ Tô Ngọc Nương, hai mẹ con này là trường hợp đầu tiên.
Tô Tiểu Tiểu đi vê phía mẹ con hai người: "Để ta nhìn xem."
Thân thể mẹ con hai người co rúm lại một chút.
Tô Tiểu Tiểu: Không phải chứ, ta có đáng sợ như vậy không?
Rõ ràng là rất sợ hãi nhưng vẫn đến tìm nàng, điều này cho thấy tình trạng của Cẩu Đản có chút nghiêm trọng.
"Đưa đứa bé cho ta." Tô Tiểu Tiểu nói với La thị.
"Đưa cho nàng đi!" Tô Thừa nói.
Thân thể La thị run lên cũng sắp khóc đến nơi.
Nàng ấy hối hận rồi, vì sao nàng ấy lại muốn dẫn con mình đến nhà ác bá——
Nàng ấy không xem bệnh nữa được không——
Tô Tiểu Tiểu đưa Cau Đản vào phòng của mình, Cau Đản sợ đến mức khóc cũng không dám.
"Đừng sợ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nàng mở hộp sơ cứu, lấy ra dụng cụ ấn lưỡi và cái nhíp duy nhất: "Há miệng ra để ta nhìn xem.
Cẩu Đản không dám.
Tô Tiểu Tiểu hướng bên ngoài hô: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu HổI"
Ba đứa nhỏ từ bên ngoài chạy vào: "Nương!"
Tô Tiểu Tiểu nói với ba người: 'Há miệng ra để nương kiểm tra một chút."