Chuong 255: Het Hang 2
Chuong 255: Het Hang 2Chuong 255: Het Hang 2
Ba người ngẩng đầu lên, duỗi cánh tay nhỏ bé ra sau, ngoan ngoãn há miệng: 'A一一"
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra cho ba người một chút rồi lấy ba viên mứt táo nàng làm đưa cho ba đứa nhỏ: "Được rồi, hôm nay răng nhỏ rất khỏe mạnh, đi chơi đi."
Ba người vừa được mứt táo vừa được mẫu thân khen ngợi vô cùng vui vẻ nhảy chân sáo đi ra ngoài!"Ngươi xem, không đau đúng không?" Tô Tiểu Tiểu nói với Cau Dan Ta chỉ kiểm tra chút thôi sẽ không làm gì cả."
Ánh mắt Cẩu Đản nhìn đến mứt táo trên bàn của Tô Tiểu Tiểu, chậm rãi đi tới.
“Há miệng ra."
"Tốt lắm, a nào."
AL
Phựt! Nhíp của Tô Tiểu Tiểu nhanh như chớp, Cau Đản thậm chí còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì xương cá đã được lấy ra.
Tô Tiểu Tiểu cầm một viên mứt quả đưa cho nhóc: "Biểu hiện rất tốt, rất dũng cảm."
Cẩu Đản cầm lấy mứt quả hưng phấn chạy ra ngoài.
La thị ôm con trai mình vào lòng, nhìn từ trên xuống dưới: "Con không sao chứ?”
"Nương! Con không thấy đau nữa!" Cẩu Đản giơ mứt quả trong tay lên: "Béo Nha tỷ tỷ cho con đó."
La thị bị sốc.
Thật sao, thật sự là do Tô Béo Nha đưa cho sao?
Tô Béo Nha vậy mà sẽ đưa kẹo cho đứa nhỏ? Sự chú ý của mọi người luôn kỳ lạ, Tô Béo Nha đã chữa khỏi bệnh cho con trai mình, lẽ ra đây mới là điều khiến La thị ngạc nhiên nhưng điều hiện lên trong đầu La thị lại là sự vui vẻ của con trai đang cầm mứt quả chạy về phía nàng ấy.
Trẻ con không thể che giấu cảm xúc của mình.
Quả thật là trẻ con rất dễ dỗ dành.
Vấn đề là tại sao Tô Béo Nha lại dỗ dành Cẩu Đản? Tô Béo Nha có thể thu thêm phí chữa bệnh hay là có thể lừa thêm vài đồng tiên?
Lừa... Lừa tiền.
Tô Béo Nha sẽ không bán cho nàng ấy một viên mứt quả với giá hơn mười văn tiên chứ! Tô Béo Nha đã từng làm điều này trước đây và dân làng phải chịu thiệt rất nhiêu!
"Ta, ta... La thị chỉ có ba đồng trên người.
"Còn có chuyện gì sao?" Tô Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi. "Hả?" La thị ngẩn người.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu không có chuyện gì thì ta còn muốn đi làm việc khác."
Đây là không thu tiền của nàng ấy à?!
Lão cha Tô đi tới, đưa tay vê phía La thị một cách bá đạo: "Hai đồng tiền!"
La thi:
Sau khi Lưu Bình giao hàng xong, lừa không dừng lại mà vội vã quay về thôn.
"Đại Nha! Muội và Nhị Cẩu không sao chứ?"
Hắn ta đoán hôm nay Cẩm Ký chắc chắn sẽ gây rắc rối cho hai tỷ đệ nên nghĩ muốn nhanh chóng giao hàng, lấy tiên thịt kho và danh sách đơn hàng rồi đi tìm hai người bọn họ, nào ngờ hai tỷ đệ đã bán hết và trở vê thôn rồi.
"Lưu đại ca, ta không sao." Tô Tiểu Tiểu từ sân sau đi ra.
"Thật sự không có việc không?" Lưu Bình tỏ ra nghi ngờ.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Thật sự không có việc gì."
Lưu Bình nhìn nàng rồi lại nhìn Tô Nhị Cẩu, cổ tay Tô Nhị Cau có chút bam tím nhưng không có nghiêm trọng.
"... Ta đấm từng tên một!" Nhị Cẩu Tử kể lại việc cậu ta đã tự mình đánh bại một nhóm côn đồ như thế nào một cách vô cùng chân thật (phóng đại), Lưu Bình nghe thấy điều này thì vô cùng sợ hãi.
"Đi làm việc đi!" Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.
"Được thôi tỷ!" Tô Nhi Cẩu ngoan ngoãn đi chẻ củi.
Lưu Bình nghĩ thâm, may mắn cả nhà này sinh ra là ác bá, nếu không sao có thể tạo ra nhiêu tên côn đồ như vậy?...
Ngày hôm sau, Tô Tiểu Tiểu dẫn theo Tô Nhị Cẩu đến chỗ cũ dựng quầy bán hàng như thường lệ.
Tiểu nhị ngày hôm qua đuổi họ đi lại đến.
Tô Nhi Cẩu nắm tay ngứa ngáy, nếu không phải ở đây có nhiều khách như vậy, cậu ta đã sớm đánh tiểu tử này thành lợn ở ngoài đường!
"Này, các ngươi...'
"Đi sang một bên! Không biết xếp hàng đợi à?"