Chương 2551: Giải Cứu La Sát. 3
Chương 2551: Giải Cứu La Sát. 3Chương 2551: Giải Cứu La Sát. 3
Trong những người này, hơn phân nửa đang ngủ, cũng có vài người tỉnh, mở to mắt nhìn chằm chằm Vệ Đình.
Vệ Đình bình tĩnh đi tới.
Vệ Lục Lang lúc đầu là bị nhốt cùng với những phạm nhân khác.
Nhưng mà hắn ta quá ồn ào, dồn các phạm nhân khác vào chân tường.
Hết cách, đệ tử trông coi chỉ có thể đưa hắn ta đến phòng giam riêng biệt ở đầu phía Đông.
Vệ Lục Lang nằm duỗi lưng trên mặt đất, ngủ ngon lành.
Vệ Đình đứng ở cửa, thản nhiên nói: "Người đâu, mở cửa phòng giam ra."
Đệ tử canh gác cung kính mở cửa ra.
Vệ Đình vào phòng, đá vào bụng Vệ Lục Lang.
Vệ Lục lang tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi làm gì vậy? Eo của ta mà hỏng là ngươi phải chịu trách nhiệm cú đá của mình đó!"
Khóe miệng Vệ Đình co giật.
"Ngươi nói cái gì?" Đệ tử giơ roi lên, chuẩn bị vung xuống hắn ta.
Vệ Đình bình tĩnh đưa tay ra ngăn.
Vệ Lục Lang kỳ quái nhìn Vệ Đình: "Sao ta lại cảm thấy ngươi có chút...
Vệ Đình kiêu căng nói: "Có gì muốn nói thì đến trước mặt sư phụ ta mà nói, mau đứng lên, sư phụ ta muốn đích thân thẩm vấn ngươi."
Hắn chỉ nghe Trư Như Phong nói một câu, cũng không biết mình bắt chước có giống hay không.
Cũng may là đệ tử không nhận ra sự khác thường.
Nhưng mà Vệ Lục Lang nghe ra được.
Đây không phải tiểu Thất sao!
Ánh mắt Vệ Lục Lang sáng ngời: "Ai nha tiểu..."
Vệ Đình nhìn cảnh cáo hắn ta.
Vệ Lục Lang lập tức đen mặt: "Tiểu tử thối, còn ra lệnh cho ta! Trả cánh tay lại cho ta! Nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát cũng không thèm ra với ngươi!"
Khóe môi Vệ Đình giật giật một trận, mặt không biến sắc nói: "Trả cánh tay lại cho hắn đi."
"Này..." Đệ tử do dự.
Giọng của Vệ Đình trở nên lạnh lùng: "Thế nào? Lời của ta nói mặc kệ?" Đệ tử vội nói: "Vâng, ta đi lấy ngay!"
Hắn ta đến hình phòng lấy cánh tay vàng lại, muốn trả lại cho Vệ Lục Lang, lại không dám lại gần đối phương.
Có trời mới biết lúc đầu Vệ Lục Lang đã dùng cánh tay này đánh biết bao nhiêu đệ tử trông coi.
Nếu hắn không quá hung hãn thì ai lại lấy cánh tay hắn chứ?
"Trả lại cho tai"
Vệ Lục Lang thò ra bắt lấy.
Vệ Đình từng bước đem cánh tay vàng lại: "Ngươi theo ta gặp sư phụ, gặp xong rồi tự nhiên trả lại cho ngươi."
Quyết không thể phá hỏng nhân vật!
Đệ tử âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẫn là Trữ sư huynh sáng suốt.
Ai nói Trữ sư huynh đầu óc không tốt chứ, đây không phải sử dụng rất được sao?
Vệ Lục Lang hừ: "Đi thì đi! Sợ ngươi chắc! Cởi xích ra cho tai"
Đệ tử nhìn về phía Vệ Đình.
Vệ Đình nói: "Cởi trói cho hắn."
Đệ tử nghe theo phân phó, cởi dây xích ở tay và chân cho Vệ Lục Lang.
Nhưng còng tay và còng chân không cởi, hắn ta chỉ có thể đeo ra ngoài.
Vệ Đình từ cửa lao đi ra: "Còn không mau đi ra!"
“Theo thì theo.'
Vệ Lục Lang thè lưỡi.
Nhìn thấy hắn ta bị Trữ sư huynh mang đi, đệ tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc thì Minh chủ cũng muốn thẩm tra phạm nhân này rồi.
Tốt nhất là trực tiếp giết, chớ để lại vê gây họa cho bọn họ nữa.
Thật sự người này... rất ồn ào!
Dọc theo đường đi, không ít người hành lễ với Vệ Đình: "Trữ sư huynhl"
Vệ Đình lạnh lùng không đáp lại.
Vệ Lục Lang nhỏ giọng nói: "Ngươi không sợ lòi ra à?"
Môi Vệ Đình không động, thấp giọng mơ hồ nói: "Đệ tử thân truyền của minh chủ, không lộ ra mặt thì sẽ không lòi ra đâu.”
Chờ cho đến khi vào chỗ không có người, Vệ Đình lập tức rút chủy thủy ra, mở xích xắc.
Vệ Lục Lang ngạc nhiên: "Ngươi còn có chiêu này nữa?” Vệ Đình: “Học với nhị ca." Vệ Lục Lang: "Nhị ca không thành thật! Mau lên, đưa vợ cho ta."