Chương 2570: Giành Được Sự Sống 1
Chương 2570: Giành Được Sự Sống 1Chương 2570: Giành Được Sự Sống 1
Ninh Như Phong nắm chặt tay: “Cửu sư đệ sẽ không chết!”
Lục sư huynh cười lạnh: “Chúng ta đi xem, khuyên ngươi nên chuẩn bị áo quan, ta sợ sau khi xuống núi sẽ tìm được thi thể của hắn.”
Bách Hoa Cung.
Đã qua mười hai canh giờ sau khi phẫu thuật, Tô Huyên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
"Sao có thể như vậy được?"
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương của Tô Huyên.
Miệng vết thương sạch sẽ, khống chế được chứng viêm, sốt cũng đã hạ.
Ánh mắt Tô Mạch lạnh đi.
Vệ Tư cau mày.
Vệ Đình và Cảnh Dịch cũng không nói gì nhưng nhìn ra được hai người rất lo lắng.
Cung chủ đi tới đi lui ở cửa hành lang gấp khúc.
Lăng Vân ngồi trên ghế đá, ánh mắt hắn hoảng sợ.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu mát xa huyệt vị cho Tô Huyên.
Vệ Lục Lang oa một tiếng nhào vào mép giường: "Tô Huyên! Ngươi đừng xảy ra chuyện gjl Ngươi mau tỉnh lại đi! Ta cõng ngươi từ trên vách núi đen xuống rất vất vả! Còn đệ đệ ngươi nợ ta năm nghìn lượng bạc, hắn nói hắn không có bảo ta tìm ngươi... nếu ngươi không còn, bạc của ta phải làm sao..."
"Ngươi thật ồn...
Tô Huyên suy yếu nói.
Mọi người đồng loạt chấn động.
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: "Thủ lĩnh đặc vụ, ngươi tỉnh sao?"
Tô Mạch cầm lấy tay lạnh lẽo của Tô Huyên: "Tứ đệ."
Vệ Đình và Cảnh Dịch cũng đi tới.
"Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi sao?"
Cung chủ nhanh chóng di tới mép giường.
Vệ Lục Lang bị mọi người chen vào bi thảm ngôi sang một bên.
Hắn ta ngồi dưới đất, không nói gì vươn tay: "Cái đó... là ta đánh thức người tỉnh... Để lại cho ta một chỗ..."
Xôn xaol Lăng Van cũng đi tới.
Vệ Lục Lang lại bị gạt sang bên.
"Cảm thấy thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra phản xạ đồng tử của hắn ta: "Biết ta là ai không?"
Tô Huyên yên lặng cười: “Chim mập."
Tô Tiểu Tiểu: "... !"
Thủ lĩnh đặc vụ ngươi thật hư!
Tô Tiểu Tiểu xoa eo, phồng má, rất giống một con cá nóc nhỏ sắp bùng nổ.
"Ngươi vừa nói gì? Có bản lĩnh lặp lại lân nữa!"
"Ngươi đừng ỷ vào bản thân có vết thương mà cảm thấy ta không dám ra tay với ngươi!"
"Ta nói cho ngươi! Ta rất hung dữ!"
"Ta nói ngươi, ta-Vệ Đình chàng thả ta xuống! Thả ta xuống!"
Tô Tiểu Tiểu bị Vệ Đình cắt ngang bế ra ngoài.
Nếu la sát đã tỉnh lại, đừng chiếm lấy Tiểu Khổng Tước mập của hắn nữa.
Tô Huyên nhìn về phía Tô Mạch và Vệ Tư: "Đại ca, Vệ đại tướng quân..."
Tô Mạch hơi sờ cằm.
Vệ Tư cười cười: "Tỉnh là tốt rồi."
"Lăng Vân, Cảnh Dịch..."
Tô Huyên gọi từng cái tên, ánh mắt dừng trên người Cung chủ Bách Hoa Cung.
"Nương của ta." Lăng Vân nói.
Vệ Tư bổ sung nói: "Cung chủ Bách Hoa Cung."
Tô Huyên hơi ngạc nhiên: "Nơi này là Bách Hoa Cung?”
Lăng Vân nhẹ nói: "Đừng nhìn ta như vậy, không phải mặt của ta."
Tô Huyên vẫn còn rất suy yếu, tạm thời chưa xuống giường được chỉ có thể nằm tiếp đón Cung chủ: "Gặp qua Vân cung chủ."
Cung chủ cười tự nhận: "Ngươi yên tâm dưỡng thương ở Bách Hoa Cung, không phải lo lắng chuyện gì.
Đây là muốn ngăn lại ý của Tô Huyên.
Đáy mắt Tô Huyên xẹt qua một tia phức tạp.
Vệ Tư hiểu ý: "Tạm thời Sát Thủ Minh vẫn chưa tra ra Bách Hoa Cung, ngươi dưỡng thương cho tốt trước đã."
Tô Huyên chan chờ một lát, gật đầu. Thấy cuối cùng hắn không từ chối ý tốt của người khác, tất cả mọi người âm thầm thở ra một hơi.
Rất sợ hắn sẽ giống như trước đây, tự mình gánh toàn bộ khổ cực.
Cung chủ mở miệng nói: "Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài trước, lâu rôi hai huynh đệ họ không gặp nhau, nhất định có nhiều cái để nói, Lăng Vân, Tiểu Dịch, chúng ta đi!"