Chương 2571: Giành Được Sự Sống 2
Chương 2571: Giành Được Sự Sống 2Chương 2571: Giành Được Sự Sống 2
Cuối cùng trước giường có chỗ trống, Vệ Lục Lang đứng dậy: "Tô Huyên, ngươi tỉnh rồi, có thể thay đệ đệ trả tiên không? Đệ đệ của ngươi nợ ta năm nghìn hai, tính lãi tổng cộng là năm nghìn năm trăm... A-'
Vệ Lục Lang bị cha ruột xách ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.
"Đại ca."
Tô Huyên nhẹ giọng mở miệng.
"Muốn ngồi sao?"
Tô Mạch hỏi.
Tô Huyên nghĩ nghĩ: "Ừ"
Động tác Tô Mạch nhẹ nhàng đỡ đệ đệ ngồi lên, cầm gối đầu đặt sau lưng cho hắn ta dựa vào.
Ngày tháng bị nhốt trong tử lao của Sát Thủ Minh, hắn ta nhận hết tra tấn, thân hình trở nên hơi gầy gò.
"Đại ca...
"Tứ đệ..."
Hai người cùng lúc mở miệng.
Tô Huyên nói: “Đại ca nói trước di
Tô Mạch: "Ngươi nói trước đi."
Nghĩ đến bộ dáng khó khăn của huynh trưởng ôm về trước mặt mọi người, Tô Huyên không nói ra được la sát.
Tô Huyên hỏi: "Đại ca lên đảo thế nào vậy?”
Tô Mạch nói: "Đến cùng với Cừu lão tiên bối, còn một hộ pháp họ Liễu của phủ thành chủ, trên đường đã bỏ lại hắn rồi."
Tô Huyên lại nói: "Hắn có nhìn thấy bộ dạng của đại ca không?”
Tô Mạch lắc đầu: "Ta đeo mặt nạ, hắn chỉ cho rằng ta là nhân sĩ giang hồ theo Cừu lão tiên bối tới đảo Thiên Sơn xin thuốc. Ngươi yên tâm, cho dù là phủ thành chủ phát hiện ra cũng không sao, nếu đã đến đây thì cần phải thanh toán sổ sách thật tốt."
Tô Huyên gật đầu.
Tô Mạch nhìn hắn ta nói: "Ngươi vẫn còn lời chưa nói."
Tô Huyên thấp giọng nói: "Nương thế nào?" Tô Mạch nói thật: "Nàng rất nhớ ngươi, từ khi ngươi đi, nàng không màng cơm nước, hận không thể đi Thanh Châu đọc sách với ngươi, bị cha và nhị đệ, tam đệ khuyên."
Lần này Tô Huyên rời kinh lý do là muốn đi Thanh Châu đến học Thẩm viện trưởng, đi thi đợt tiếp theo.
Dù Đào Thị chưa nghi ngờ cái gì nhưng trong lòng bà ấy luôn lo cho Tô Huyên.
Tô Mạch nói: "Sau này ngươi không cần phải giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, ngươi được nương hoài thai mười tháng, ngươi tốt hay không tốt bà ấy có thể cảm giác được. Dù ta đi đánh giặc bà ấy cũng không lo lắng như vậy. Bà ấy biết ta nhất định sẽ trở lại bên bà ấy nhưng nương nói... bà ấy sợ hãi có một ngày sẽ mất đi ngươi."
Tô Huyên thấp giọng nói: "Ta biết rồi, sau này... sẽ không làm nương khổ nữa."
Tô Mạch đặt tay lên vai hắn ta: "Giờ mới đúng."
Tô Huyên nói: "Vừa nãy đại ca muốn nói cái gì?"
Tô Mạch nói: "Ta muốn hỏi ngươi có đói bụng hay không?”
Vốn Tô Huyên không quá đói, dừng một chút, lại nói: "Có cháo gạo kê không?"
Tô Mạch quay đầu nhìn ra cửa: "Hạnh Nhi."
Hạnh Nhi ló đầu vào, cười hì hì nói: "Có có có! Đã nấu lên rồi, ta đi bưng tới đây!"
Nghĩ cái gì, Tô Huyên buồn bực hỏi: "Đúng rồi, đại ca, vừa rồi Lăng Vân nói Bách Hoa Cung chịu ra tay giúp đỡ, không phải nhìn mặt hắn, lời này là sao?”
Chuyện có liên quan đến Lăng Vân là thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung, Tô Huyên đã đoán ra được.
Nhưng Bách Hoa Cung lại thu nhận phản đồ của Sát Thủ Minh, cho dù là có quan hệ với thiếu cung chủ thật ra cũng rất khó.
"Ta cũng mới biết." Tô Mạch nói: 'Muội muội cho Vệ Đình nhận nương, Cung chủ Bách Hoa Cung,
Tô Huyên: ”.......
Tô Tiểu Tiểu bị Vệ Đình ôm về phòng, hai tay khoanh lại nhìn hắn một cái: "Từ lúc nào ngươi tốt với Tô Huyên như vậy? Còn không nỡ để ta hung dữ với hắn?"
Vệ Đình rót một ly nước: "Uống ngụm trà cho nhuận họng, buổi tối đi hung dữ tiếp!"
Tô Tiểu Tiểu không nói gì nhìn hắn.
Vệ Đình kéo khoé môi cười: "Rất tức giận sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Thật ra cũng không có."
Vệ Đình nịnh nọt: "Lòng dạ phu nhân bao la, nhất minh đức duy hinh."