Chương 2603: Vở Kịch Hay Bắt Đầu 3
Chương 2603: Vở Kịch Hay Bắt Đầu 3Chương 2603: Vở Kịch Hay Bắt Đầu 3
Có tin đồn rằng ngày thứ hai sau khi thất đại phái tấn công Bách Hoa Cung thì cuối cùng nam nhân của Vân Sương cũng xuất hiện, tin đồn này đã lan truyền khắp đảo.
Đến nay tin đồn đã được xác nhận nên mọi người cũng không bất ngờ.
Ngược lại chuyện hai người còn có một tiểu nhi tử nữa, hơn nữa tiểu nhi tử còn cưới y nữ của Nhiếp gia đã khiến mọi người rất ngạc nhiên.
"Đoan Mộc đại hiệp."
Giang Quan Triều thâm thúy chắp tay với Vệ Tư.
Đã nhận ra rồi sao.
Vệ Tư không hề chột dạ, chắp tay đáp lễ: "Giang Minh chủ."
"Các chủ của Thiên Cơ Các." Hạ Hầu Khanh giới thiệu.
Đáy mắt Lâu Bất Phàm cũng thoáng qua một tia ý vị sâu xa: "Đoan Mộc đại hiệp."
Vệ Tư đáp lễ như cũ: "Lâu Các chủ."
"Nhị công tử, người đến rồi!"
Thị vệ ở cổng hành lễ với Tạ Cẩn Niên.
Tạ Cẩn Niên nhìn nhóm người của nghĩa phụ đang bị mọi người vây quanh, ánh mắt của y đặt trên người Vệ Tư.
Thị vệ cười nói: "Vị đó là Đoan Mộc đại hiệp, phụ thân ruột của Vân Thiếu Cung chủ và Vân nhị công tử! Thì ra Vân Thiếu Cung chủ còn có một đệ đệ!"
Đôi mắt của Tạ Cẩn Niên khẽ động.
Ở một bàn tròn phía sau bức bình phong, Vệ Lục Lang nhỏ giọng hỏi Vệ Đình: "Có phát hiện được gì không?"
Vệ Đình cảnh giác nói: "Chỉ có ánh mắt của ba người nhìn phụ thân không đúng lắm là Lâu Bất Phàm, Giang Quan Triều và Tạ Cẩn Niên."
Vệ Lục Lang toát mồ hôi: "Tạ Cẩn Niên cũng nhận ra phụ thân sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tạ Cẩn Niên rất thông minh nên không giấu được y đâu."
Vệ Đình: "Không cho phép nàng ở trước mặt tướng công khen nam nhân khác thông minh."
Tô Tiểu Tiểu: "Phụ thân rất thông minh."
Vệ Đình: "..."
Vệ Lục Lang nhìn ra ngoài qua khe hở của bình phong: "Y sẽ không phải là kẻ chủ mưu đứng sau chứ?”
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Y không giống đâu." Vệ Lục Lang: “Tại sao?”
Tô Tiểu Tiểu: "Trực giác."
Vệ Đình nhìn lượng khách đông đúc: "Kẻ đứng sau không ở Minh Hà Điện."
Vệ Lục Lang hỏi: "Sắp khai tiệc rồi vậy hắn ta sẽ ở đâu?"
Một bên khác, Đại Hổ và Nhị Hổ đang ở bên ngoài chơi bịt mắt bắt dê, đến lượt Đại Hổ đi tìm.
Nhị Hổ cứ chạy mãi, giống như con chồn nhỏ lăn tròn, vèo một cái đã chui vào một cái lỗ trên tường.
Sau khi chui qua, cậu bé phát hiện đây là một vườn trái cây, cậu bé nuốt nước miếng rồi sau đó vén tay áo bắt đầu trèo lên cây.
Bỗng nhiên có một nam nhân tóc hoa râm người như que củi đẩy xe lăn đến dưới gốc cây.
Bàn tay xương xẩu lạnh lẽo trắng nhợt thoáng cái đã bắt lấy chân của Nhị Hổ.
"Nhị Hổ, đệ đâu rồi?"
Đại Hổ tìm kiếm quanh khu vườn nhưng không tìm thấy đệ đệ đâu nên bỏ cuộc không chơi nữa và bắt đầu tìm kiếm cậu bé.
"Ta nhận thua rồi, Nhị Hổ, đệ ra đây đi."
Đại Hổ là một đứa trẻ rất lanh lợi.
Sự an toàn của đệ để là ưu tiên hàng đầu chứ không phải sự thắng thua trong trò chơi.
"Nhị Hổ, đệ có nghe thấy không? Ta nhận thua rồi. Vòng tiếp theo ta vẫn sẽ đi tìm đệ. Đệ ra đây trước đi."
Nhưng dù cho cậu bé có gọi thế nào thì Nhị Hổ cũng không đáp lại.
Lăng Vân đi qua đó.
Đại Hổ nắm lấy tay hắn ta rồi nói: "Sư phụ, nhị đệ đi đâu mất rồi."
Lăng Vân cau mày và nhìn xung quanh.
Hắn ta chưa bao giờ tới phủ Thành chủ nên cũng không quen thuộc với địa hình của phủ Thành chủ.
Nhưng ở đây không có lính canh nào canh gác nên rõ ràng hoa viên này là nơi bọn trẻ có thể chơi đùa, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.