Chương 2604: Thủ Phạm Đứng Sau 1
Chương 2604: Thủ Phạm Đứng Sau 1Chương 2604: Thủ Phạm Đứng Sau 1
Cấm địa là ở một góc của phía đông và có lính canh canh gác nghiêm ngặt, chỉ cần hai đứa trẻ vừa chạy đến cửa là đã bị lính canh chặn lại và yêu cầu chúng đến nơi khác chơi.
Đại Hổ lo lắng nói: "Sư phụ, Nhị Hổ rất nhát gan, con sợ đệ ấy sẽ hoảng sợ."
Mặc dù lúc ở cùng nhau thì ba đứa trẻ rất gan dạ nhưng khi bị tách ra thì Nhị Hổ lại là đứa khiến hắn đau đầu nhất trong ba đứa.
"Ừm"
Lăng Vân đáp lại Đại Hổ và cẩn thận quan sát xung quanh thêm lần nữa.
Tiểu hoa viên này không có gì đặc biệt, không ai có thể trốn được phía sau mấy khóm hoa, chỉ có vài cây sơn trà nhưng không cao và cành lá cũng không xum xuê.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng không thấy Nhị Hổ ở đây.
Nhưng rõ ràng là vừa rôi chúng đã chạy theo hướng này.
Mấy đứa trẻ này không thể biến mất trong không khí được.
Lăng Vân đi qua đi lại trong tiểu hoa viên, dường như nơi này chỉ là một góc nhỏ của phủ Thành chủ và được bao quanh bởi những bức tường cao.
Có phải Nhị Hổ đã trèo tường rồi không?
Đại Hổ khụt khit: "Thơm quát Có hoa quả! Nhị Hổ thích ăn hoa quả nhất!"
Lúc này, Lăng Vân mơ hồ nghe được giọng nói của Nhị Hổ.
Nhị Hổ vừa mới leo lên cây thì bỗng nhiên có một bàn tay tóm lấy cổ chân của cậu bé, cậu bé sợ hãi run lên.
Cúi xuống nhìn, cậu bé thấy có một nam nhân gầy gò với mái tóc rối bù đang tóm lấy cổ chân mình.
Đây là người có thể khiến bất kỳ đứa trẻ nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, nhưng lại cực kỳ khoan dung trước sự xuất hiện của ba đứa trẻ.
Nhị Hổ không hề sợ hãi mà tò mò hỏi: "Đại gia gia, sao người lại tóm chân con?"
Người kia có mái tóc bạc, tuổi tác cũng tương đương với Tần Thương Lan, Lão Hầu Nghiệp và Thu Lão nên Nhị Hổ lễ phép gọi là đại gia gia.
Người kia không lên tiếng.
Nhị Hổ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đại gia gia cũng muốn ăn trái cây sao? Để con hái cho người ăn."
Đối phương vẫn không nói một lời nào nhưng cũng không buông tay.
Nhị Hổ thở dài: "Nếu người cứ tóm lấy con như thế này thì con không hái được cho người đâu." Người kia dùng chút lực kéo Nhị Hổ xuống.
Nhị Hổ kêu lên một tiếng rồi ngã từ trên cây xuống.
Khi Thánh Nữ đến vườn trái cây thì tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Nàng ta không nói lời nào mà lấy lĩnh trắng ra, quấn lấy Nhị Hổ đang nằm trên đám cỏ mềm rồi nhẹ nhàng đặt cậu bé ra phía sau lưng mình.
Ngay sau đó nàng ta rút roi Cửu Tiết ra và dùng roi tấn công nam nhân ngôi trên xe lăn.
Ngay lúc ngọn roi sắp quất vào cơ thể nam nhân đó thì có một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt người nam nhân, hắn ta nắm lấy roi Cửu Tiết của Thánh Nữ!
Roi có lưỡi sắc lem như gươm.
Nhưng dù cho tay của người nam nhân đó không có đeo bảo hộ thì hắn ta cũng không sợ.
Thánh Nữ cảm nhận được luồng khí quen thuộc từ đối phương.
Hình như... ta đã từng gặp qua người giống như vậy.
Hai người đánh nhau rất quyết liệt.
Thánh Nữ vung roi rất nhanh và tung đòn tấn công vô cùng hung hãn.
Đối thủ nhận lấy vài roi nhưng đòn tấn công của hắn ta không hề khác nàng ta, Thánh Nữ cũng nhận mấy chưởng của hắn ta.
Nội lực bên trong như như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt kinh mạch của Thánh Nữ, hòa vào đan điền và xâm chiếm lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, Tô Mạch và Cảnh Nghị cũng tới.
"Bảo vệ Nhị Hổ."
Sau khi Tô Mạch ra lệnh xong, hắn ta lập tức rút kiếm lao về phía ám vệ.
Rất nhanh hắn ta đã nhận ra có gì đó không đúng.
"Con rối sao?"
Nam nhân trước mặt và Thánh Nữ giống nhau, đều là con rối có võ công cao cường!