Chương 260: Bước Ngoat 2
Chương 260: Bước Ngoat 2Chương 260: Bước Ngoat 2
Tô Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt đau khổ như táo bón của ông ta, đoán mò nói: "Không phải là tiểu thiếp của ông chạy theo người khác chứ, còn cuỗm đi hết tiền riêng của cô, lại vay một đống nợ để ông đến trả chứt"
Tô Nhị Cẩu chống nạnh cười to: "Há hái! Tỷ! Trên đời làm gì có người đàn ông nào ngu ngốc xui xẻo đến như thế?"
Tôn chưởng quầy không lên tiếng.
Tô Nhị Cẩu thu lại nụ cười: "A, có thật à..."
Tô Tiểu Tiểu đồng tình vỗ vỗ vai Tôn chưởng quầy.
Giây tiếp theo, tỷ đệ hai người cười há há há há muốn tắt thở luôn. ...
Tỷ đệ hai người cười xong, Tôn chưởng quầy đã chết lặng.
Nhưng ông ta có thể nói gì được?
Còn không phải đều do bản thân làm sao?
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa bụng mình: "Hô, lần này phải giảm được hai lạng."
Nghe đồn người ta cười ra cơ bụng col
Tôn chưởng quây nói: "Việc làm ăn của người ngày càng phát đạt, hôm đó ta đi qua Cẩm Ký, thấy người xếp hàng trước quầy của ngươi còn đông hơn trước cửa Cẩm Ký nhiều."
Tô Tiểu Tiểu tự hào nói: "Đúng vậy, hâm mộ không?"
Tôn chưởng quầy thở dài: 'Là ta đánh giá thấp ngươi, nha đầu, ngươi không phải vật trong ao."
Tô Tiểu Tiểu dõng dạc nói: "Người đánh giá thấp ta thì nhiều lắm, không thiếu phần ông, có điều sau này lời nói thật lòng như thế, nói thêm mấy câu cũng chả sao đâu."
Tôn chưởng quầy đúng thật là lần đầu mới thấy có người mặt dày đến thế.
"Còn cung ứng hàng cho Cẩm Ký sao?" Ông ta hỏi.
"Không làm nữa.' Tô Tiểu Tiểu nói: "Họ Hà kia không biết làm người, muốn đuổi chúng ta đi, còn phái người đến chặn đường chúng ta."
Tô Nhị Cẩu khoe con chuột nhỏ trên bắp tay: "Kết quả là bị chúng ta đánh cho u đầu!"
"Ngươi cái nha đầu này, đúng là đồ cứng đầu.' Tôn chưởng quầy nghĩ đến cái gì đấy, bỗng nhiên bật cười hả hê: "Vậy thì Cẩm Ký khả năng xong đời rồi."
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Xong cái gì mà xong chứ? Một cái bánh lòng đỏ trứng mà thôi, không bán nữa thì vẫn làm ăn tốt lắm."
Tôn chưởng quầy cười nói: "Ngươi không biết đúng không? Ngày mai là thọ yến nhà Thích viên ngoại, lúc đầy ta mất sức chín trâu hai hổ, không biết chạy bao nhiêu quan hệ mới đưa được điểm tâm vào Thích gia. Sau khi Thích lão phu nhân nếm thử, nhìn trúng bánh lão ba và bánh lòng đỏ, đặc biệt là bánh lòng đỏ, Thích lão phu nhân nói, thiếu cái gì cũng không được thiếu món điểm tâm này. Bây giờ ngươi không cung ứng hàng cho Cẩm Ký nữa, bọn họ không làm ra được bánh lòng đỏ, phá hỏng thọ yến của Thích ga, vậy thì nhất định sẽ gặp rắc rối lớn!"
Nghe xong lời này, Tô Tiểu Tiểu thay vì hả hê khi người gặp họa, ngược lại trở nên trâm mặc dị thường.
"Thọ yến của Thích gia cần bao nhiêu cái bánh lòng đỏ?" Nàng hỏi.
Tôn chưởng quầy đáp: "Một trăm cái."
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "La bà ta!"
"Làm sao thế?" Tôn chưởng quầy bị phản ứng đột ngột của nàng làm cho ngơ luôn.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hai ngày nay quá gió êm biển lặng, Cẩm Ký không tìm chúng ta gây chuyện, một người phụ nữ đã đến tìm chúng ta mua một trăng quả trứng vịt muối."
Mấy câu này mới nghe qua thì tưởng không liên quan đến nhau, nhưng Tôn chưởng quầy là người như thế nào?
Vừa nghe đã lần ra manh mối!
Sắc mặt ông ta đại biến: "Là người họ Hà kia phái đến! Hắn ta đã mua nguyên liệu của ngươi!"
"Hả? Không phải người phụ nữ kia mua cho nhi tử bà ta sao? Là chân chạy việc cho họ Hà kia sao?" Tô Nhị Cẩu tức chết mất! Họ Hà kia quá đáng ghét!
Tô Tiểu Tiểu chau mày nhưng rất nhanh mày đôi lông mày của nàng lại thả lỏng.
Nàng nhếch môi cười: "Mối làm ăn này ông đàm phán một năm trước sao?"