Chuong 261: Toi Cua 1
Chuong 261: Toi Cua 1Chuong 261: Toi Cua 1
Tôn chưởng quầy nói: "Đúng vậy."
Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười: "Năm trước ta còn chưa cung ứng hàng cho Cẩm Ký, đồ ông đem tặng cho Thích lão phu nhân nhà người ta nếm thử là bánh lòng đỏ mua ở chỗ ta đúng chứ?"
"Khụ khụ!" Tôn chưởng quầy ngượng ngùng ho cho thanh giọng: "Chẳng phải lúc đấy vẫn chưa có nguyên liệu sao?"
Tôn chưởng quầy có thiên phú và đầu óc kinh doanh, điều quan trọng nhất là gan của thằng nhãi này đủ lớn, mối làm ăn còn chưa đến tay đã dám đem ra ngoài bán trước.
Một chiêu này của Tôn chưởng quầy, xem như là giúp nàng một việc lớn.
"Nha đầu, ngươi đang nghĩ cái gì?" Tôn chưởng quầy hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta đang nghĩ, bánh lòng đỏ của ta không dễ dàng mô phỏng đến thế, nếu như Thích lão phu nhân phát hiện mùi vị lân này không giống như cái lúc trước mà bà ta từng nếm thử, ông nói xem lão nhân ta ấy có vui vẻ hay không nhỉ?"
"XU一”
Tôn chưởng quầy hít một ngụm khí lạnh.
Ông ta vừa rồi không ngờ tới một màn này không sai, cho dù dùng công thức của Tô Tiểu Tiểu, thế nhưng mùi vị của điểm tâm được làm ra chắc chắn sẽ có chút khác biệt.
Bánh lão bà như thế, bánh hạt dẻ cũng vậy.
Về phần bánh lòng đỏ... lòng đỏ trứng muối năm nay mới về hàng, mà ông ta đã không còn là chưởng quầy của Cẩm Ký nữa, chưa từng nếm qua mùi vị bên đó làm ra rốt cuộc như thế nào.
Tôn chưởng quầy nói: "Thế chẳng may Thích lão phu nhân không nếm ra thì sao? Hương vị có chút khác biệt, nhưng cũng không khác nhiều. Hơn nữa cho dù là tự mình làm cũng không thể đảm bảo mùi vị lần nào cũng y chang nhau được! Ta nghe người ta nói, đầu bếp của Cẩm Ký ngay cả giao thừa cũng không nghỉ, chuyên tâm ở nhà khổ luyện, tất cả là để nắm vững công thức làm bánh của ngươi."
"Những gì ông nói đều có khả năng." Tô Tiểu Tiểu không phải hạng người tự coi nhẹ mình, nhưng cũng sẽ không tự tin một cách mù quáng: "Ông còn vào được Thích gia không?"
Tôn chưởng quầy thở dài: "Người Thích gia làm ăn là Cẩm Ký, lại không phải là với Tôn Quyền ta, phỏng chừng gian nan đấy."
"Mười lượng."
“Haizz, ta thật sự không có cách nào."
“Hai mươi lượng."
"Ta đã nói là..." "Ba mươi lượng.'
"Ai dô cái nha đầu nhà ngươi—"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhị Cẩu, đi gọi mấy tiểu gia hỏa ban nãy đến đây, nói là Tôn chưởng quầy giao cho bọn hắn."
Tôn chưởng quầy giật mình thon thót: "Ta chợt nhớ ra, Đinh ma ma của Thích gia là đồng hương của tai”...
Trời vừa tờ mờ sáng, Hà chưởng quầy thức dậy sớm trong sự hầu hạ của tiểu thiếp.
Hôm nay là sinh thần của Thích lão phu nhân, cũng là lần hợp tác đầu tiên giữa Cẩm Ký và Thích gia, ở phủ thành Thích gia cũng khá ra gì và này nọ, chỉ cần lần làm ăn này thuận lợi, Cẩm Ký bọn họ ở phủ thành há chẳng phải mở rộng quy mô sao?
Vì để bày tỏ sự coi trọng đối với lân làm ăn này, Hà chưởng quây quyết định tự mình giao hàng đến cho Thích gia.
Hắn ta đi xuống lầu, sau đó vào bếp.
"Đã làm xong điểm tâm chưa?" Hắn ta hỏi.
Tiểu nhị từ trong bếp đi ra, cười ha hả nói: "Ngài cứ yên tâm đi! Ta trông coi cả đêm! Đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Điểm tâm được làm từ canh năm, trông coi suốt một đêm, đúng là chém gió lên tận trời!
Hà chưởng quầy lười bận tâm đến mấy chuyện vụn vặt đấy, cho người gói điểm tâm vào hộp, để lên xe ngựa của của hắn ta.
Bản thân hắn ta cũng lên xe, đi cùng hắn còn có tiểu nhị và một lão hầu bàn của Cẩm Ký.
Đoàn người đến Thích gia.
Đừng tưởng Cẩm Ký là cửa hàng điểm tâm lớn nhất trên thị trấn, so với gia đình phú quý như Thích gia người ta quả thực vẫn chưa đủ tầm.