Chương 2609: Phụ Tử 1
Chương 2609: Phụ Tử 1Chương 2609: Phụ Tử 1
Phụ thân không hề giết Phong Vô Thường mà ông ấy chỉ bắt giữ Phong Vô Thường mà thôi.
Phong Vô Thường muốn cùng họ đồng quy vu tận, nên sau khi bị Thánh Nữ rút hết nội lực thì ông ta đã tự sát.
Hạ Hậu Ngạn bị Tô Mạch bắt giữ nhưng hung thủ chưa rõ.
Minh Thích La Hán bị Cảnh Dịch một kiếm đâm chết, mặc dù ý định ban đầu của Cảnh Dịch không phải là đâm hắn...
Sơn Tịch La Hán đã bị Bách Lý Thần và Vệ Lục Lang giết chết.
Công La Hán bị tên thủ lĩnh gián điệp giết chết.
Chỉ có Tế Huyễn La Hán là thật sự bị phụ thân giết chết.
Thế mà Hải trưởng lão này ngang nhiên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu phụ thân.
Là ai đã nói với ông ta?
Tên chủ mưu đứng sau sao?
Hành động cũng nhanh thật!
Cung chủ lạnh lùng nói: "Ngươi cứ luôn miệng nói hắn là Vệ Tư của Đại Chu, vậy ngươi có chứng cứ gì không?”
Hải Vô Nhai lấy một bức chân dung từ trong ngực áo ra, sau đó ông ta mở ra trước mặt mọi người: "Bức họa ở dây! Ngươi hỏi hắn xem hắn có dám cởi bỏ mặt nạ không?”
Sắc mặt của Cung chủ thay đổi.
Vệ Tư siết chặt nắm tay.
"Sợ rồi saol"
Hải Vô Nhai thấy hai người họ chột dạ thì nói: "Thành chủ, ta biết hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu công tử, sau khi báo thù cho Tứ công tử và Phong lão đệ xong ta sẽ đến thỉnh tội với các ngươi!"
Ông ta vừa nói xong thì đồn khí xuống đan điền, ông ta vung đại chùy về phía trước, hung hãn tấn công Vệ Tư!
"Bảo vệ Thành chủi"
Lâu Bất Phàm hét lớn, sau đó ông ta cùng với Giang Quan Triêu chắn cho Hạ Hầu Khanh ở phía sau.
"Tự tìm chết."
Cung chủ tung chưởng về phía Hải Vô Nhai.
Mục tiêu của Hải Vô Nhai không phải là bà ấy nên sau khi né được đòn của bà ấy thì ông ta nhanh chóng giơ đại chùy đánh về phía Vệ Tư.
Lâu Bất Phàm âm thầm tung ra một chưởng buộc Vệ Tư phải lùi lại.
Giang Quan Triều tỏ vẻ khinh thường.
Ông ta muốn thắng thì phải thắng quan minh chính đại.
Hơn nữa chắc chắn ông ta sẽ thắng.
Vệ Tư nhíu mày nghiêng người né tránh, tuy tránh được nhưng mặt nạ trên mặt đã bị Hải Vô Nhai đánh rơi.
Ông ấy vội vàng quay sang chỗ khác đưa tay che mặt lại.
Cung chủ tức giận quát: "Hải Vô Nhai, ta sẽ giết ngươi!"
"Dừng lại!
Hạ Hầu Khanh thét lên chói tai.
Bàn tay của cung chủ dừng lại giữa không trung.
Tô Tiểu Tiểu, Vệ Đình, Tô Mạch và mọi người đều nhìn về hướng Vệ Tư.
Hạ Hầu Khanh trâm giọng nói: "Đoan Mộc Kỳ, ngươi bỏ tay ra."
Cung chủ gấp gáp mở miệng: "Thành chủ..."
Hạ Hầu Khanh lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào thì ta có thể coi như ngươi cái gì cũng không biết."
Cung chủ tức giận trừng mắt nhìn Hải Vô Nhai.
Hạ Hầu Khanh nhìn Vệ Tư không chớp mắt : "Đoan Mộc Kỳ!"
Vệ Tư chậm rãi xoay người lại và miễn cưỡng bỏ tay xuống.
Sau khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy thì ai cũng hít một hơi lạnh.
Nhìn kỹ thì đây là một vị nam nhân có khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Chỉ ở bên phải khuôn mặt của ông ấy có một vết sẹo dài khoảng một tấc.
Đó là lý do tại sao ông ấy lại đeo mặt nạ sao?
Vết sẹo này nếu ở trên mặt người khác hẳn là cực kỳ xấu xí, nhưng trên mặt Đoan Mộc Kỳ lại giống như một cái gai do năm tháng ban tặng, có một mị lực đặc biệt khiến người ta phải đau lòng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không có điểm nào giống với người trong bức chân dung.
Hải Vô Nhai sửng sốt: "Sao có thể..."
Giang Quan Triều hơi nhướng mày.
Thú vị thật.
Tô Tiểu Tiểu cụp mắt xuống uống một ngụm chè ngọt. Bọn họ không ngốc, sao có thể chỉ chuẩn bị một tay được?