Chương 2628: Thanh Lý Môn Hộ 2
Chương 2628: Thanh Lý Môn Hộ 2Chương 2628: Thanh Lý Môn Hộ 2
Hành động quật cường cuối cùng của Vệ Đại tướng quân là đóng sầm cửa phòng lại!
Hạ Hầu Khanh gắt gao siết chặt nắm tay, sát khí cũng không giấu được nữa.
Lăng Vân nhìn lướt qua các vị đệ tử đang vây xem:"Các ngươi cũng không có chuyện gì làm sao?"
Ngay lập tức các vị đệ tử cảm thấy xấu hổ.
"Đi thôi"
"Đi luyện công!"
"Buổi tối ta cần đến học đường!"
Các đệ tử tản ra.
Chỉ còn lại đoàn người của Vân Tuyết và Chung Nhan đứng đợi trong sân viện.
Ánh mắt của Vân Tuyết nhìn theo bóng dáng của Vân Lăng và Hạ Hầu Khanh vừa đi vào.
Bởi vì bà ta đã bị trục xuất khỏi Bách Hoa Cung từ lâu rồi, lúc bà ta quay lại thì Vân Lăng đã đeo mặt nạ nên bà ta chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Vân Lăng.
Nhưng lúc này, đột nhiên bà ta nhớ lại hình như mình đã xem nhẹ câu nói kia của Kỳ trưởng lão: "Không đúng rồi, Thiếu Cung Chủ lớn lên có khuôn mặt giống người của Vân gia mà, sao có thể không phải là người của Vân gia?"
Lúc ấy bà ta đã trả lời là trên đời này người giống người nhiều không đếm xue?
Nhưng bây giờ nghĩ lại dường như không được bình thường.
Vân Lẫm vừa chào đời thì Vân Sương đã ôm hắn về đây, đứa trẻ vừa chào đời thì làm sao biết giống ai chứ?
Nếu trong trường hợp đó mà Vân Sương ôm về một đứa trẻ có dung mạo tương tự thì sao?
Còn nữa, phản ứng của Thành Chủ không đúng lắm...
Trong lúc Vân Tuyết đang suy luận thì tứ đại trưởng lão bước ra.
Nghi trưởng lão chống quải trượng đầu rồng đứng đầu, ánh mắt uy nghiêm nói: "Đột nhiên hôm nay Thành Chủ đến thăm, vốn dĩ nên tiếp đón chu đáo nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này để Thành Chủ chê cười rồi. Không bằng mời Thành Chủ ra về trước rồi hôm khác Lão thân và Cung Chủ sẽ đích thân đến phủ thỉnh tội cùng Thành Chủ."
Hạ Hầu Khanh nói với Nghi trưởng lão: "Ta còn có lời muốn nói với Thiếu Cung Chủ của các người, mong các vị trưởng lão tạo điều kiện cho ta."
Nghi trưởng lão không hề kiêu ngạo nói: "Từ nhỏ Thiếu Cung Chủ đã ốm yếu nên cần phải nghỉ ngơi, mong Thành Chủ lương thứ."
Hạ Hầu Khanh nghĩ đến bộ dáng đi khập khễnh trong rừng của hắn ta, ông ta nhẹ giọng hỏi Lăng Vân: "Chân ngươi bị thương như thế nào?"
Lăng Vân nhàn nhạt lên tiếng: "Ta không bị thương."
Nghỉ trưởng lão nói: "Linh Âm, tiễn khách."
Linh Âm hành lễ với Thành Chủ: "Thành Chủ, mời ngài!"
Hạ Hầu Khanh nhíu mày nhìn Lăng Vân.
Vẻ mặt của Lăng Vân cau có.
Hạ Hầu Khanh thở dài một cái rồi nói một câu "Lần sau ta sẽ đến thăm ngươi" rồi sau đó quay người đi ra khỏi viện.
Vân Tuyết nhíu mày, tại sao lúc này lại đi rồi?
Bà đỡ nhìn thấy tình hình không ổn nên chỉ vào Vân Tuyết rồi ngượng ngùng nói: "Ta ta ta... Ta là bị bà ta lừa đến đây... Không có chuyện gì nữa... Ta cũng đi trước đây!"
Bà đỡ nói xong thì ngay lập tức quay người chạy trốn.
Vân Tuyết khinh thường hừ lạnh một cái.
Lúc ngươi cầm bạc tại sao không nói bị lừa?
Chung Nhan siết chặt tà áo, cơ thể của bà ta vô thức run lên.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi.
Giọng nói lạnh lùng của Nghi trưởng lão vang lên: "Chung nhan, lúc ngươi ở Bách Hoa Cung lão phu nhân và Vân Hi Cung Chủ, Vân Sương Cung Chủ đều đối xử không tệ với ngươi, vậy mà ngươi lại phản bội mọi người, ngươi nghĩ xem mình có bằng súc sinh không?"
Hốc mắt của Chung Nhan đỏ lên, bà ta quỳ phịch xuống đất: "Nghi trưởng lão... ta sai rồi... ta biết sai rồi... nhưng ta cũng là bị ép buộc... trượng phu của ta đang ở trong tay của Đại tiểu thư... nếu như ta không làm theo lời đại tiểu thư nói... thì trượng phu của ta sẽ..."
Vân Tuyết hừ lạnh một cái.