Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2594 - Chương 2630: Thanh Lý Môn Hộ 4

Chương 2630: Thanh Lý Môn Hộ 4 Chương 2630: Thanh Lý Môn Hộ 4Chương 2630: Thanh Lý Môn Hộ 4

Một bóng người mặc y phục đen từ trên cao hạ xuống, vẻ mặt của hắn ta không chút cảm xúc đứng trước mặt Nghi trưởng lão.

Nhạc trưởng lão chăm chú nhìn hắn sau đó đáy mắt run lên: "La con rối sao? Nghi trưởng lão ngươi...

Thuật con rối là một trong bí thuật của Bách Hoa Cung nhưng bởi vì quá hung ác nên đã bị Lão Cung Chủ nghiêm cấm sử dụng.

Cho nên đến bây giờ trong Bách Hoa Cung đã không còn con rối nữa. Ngoại trừ con rối tên Trình Tâm kia. Nhưng nàng ta từ bên ngoài đảo đến nên không có bất cứ quan hệ nào với Bách Hoa Cung.

"Việc này ta sẽ tự đi bẩm báo với Cung Chủ."

Nghi trưởng lão vừa dứt lời đã hạ lệnh cho con rối truy sát Vân Tuyết. Con rối nhanh chóng đuổi theo hướng Vân Tuyết rời đi.

Nhạc trưởng lão kinh ngạc nhìn nhìn qua: "Nghi trưởng lão..."

Nghi trưởng lão nhìn về phía bầu trời vô tận: "Không thể để Cung Chủ gánh vác một mình được nữa, chút tội lỗi nhỏ nhoi này cứ để lão thân ta gánh đi."

Âm ầm ầm...

Chân trời vang lên một tiếng sấm, ngay lập tức toàn bộ đảo Thiên Sơn bị mây đen che phủ. ...

"Ôi trời gia gia ơi"

Lục Ngạo Thiên bị dọa giật nảy mình, cây kẹo đậu phộng trong tay cũng rơi xuống đất.

Phó môn chủ cũng run lập cập: "Sấm sét lớn thật đấy... bao nhiêu năm nay đảo Thiên Sơn của chúng ta không gặp sấm sét lớn như vậy rồi, lớn thế này e rằng nổ tung cả hòn đảo mất."

Khách ở điện chính và một tòa thiên điện khác đã rời đi gần hết, chỉ có Hỏa Sát Môn vẫn náo nhiệt ở thiên điện như cũ.

Bởi vì huynh đệ của Hỏa Sát Môn không có ai rời đi cả.

Lúc tham dự yến tiệc thì bọn họ rất nghiêm túc.

Phó môn chủ nhỏ giọng hỏi: "Môn chủ, tất cả mọi người đều đi rồi, không phải chúng ta cũng nên về rồi không?”

Lục Ngạo Thiên lớn tiếng nói: "Về cái gì mà về? Đã đến giờ cơm chiều rồi! Bạc lễ cũng đưa rồi, sao không ăn mà về làm gì."

Tất cả chúng ta mà đưa có năm mươi lượng... Phó môn chủ gọi một tên sai vặt đến: "Tiểu huynh đệ, Thành Chủ ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về sao?" Gã sai vặt nhìn sắc trời đen kit rồi nói:"Trời đã tối rồi, e là Thành Chủ không về kịp."

Lục Ngạo Thiên níu hắn ta lại: 'Hắn không về thì các ngươi không nấu cơm à?"

Ga sai vặt: ˆ...'

"Ôi oa..."

Tiếng sấm quá lớn nên đã dọa Vệ Tiểu Bảo và mấy đứa trẻ khóc lớn. Ba nhóc con cũng sợ không chịu được,

Hạnh Nhi luống cuống tay chân, nàng ấy muốn ôm Tiểu Bảo mà cũng muốn ôm ba chú Tiểu Hổ.

Vệ Đình và Tô Mạch đi từ hai hướng khác nhau đến rồi đạp cửa xông vào phòng.

"Phụ thân!"

Ba đứa trẻ khóc lớn rồi nhào vào lòng Vệ Đình.

Vệ Đình ngồi xổm xuống ôm chúng thật chặt: "Đừng sợ, phụ thân ở đây rồi."

Tô Mạch vội vàng nhận lấy Vệ Tiểu Bảo từ trong lòng Hạnh Nhi.

Hết tia chớp này đến tia chớp khác, mỗi một tia chớp lại mang theo một tiếng sấm, có tia chớp xet qua xà nhà khiến xà nhà cũng run lên.

"Bọn trẻ!"

Tô Tiểu Tiểu nghe được tiếng sấm đinh tai nhức óc, lập tức nghĩ đến bốn đứa bé.

Nàng không chút nghĩ ngợi lập tức xông ra ngoài.

Nhưng ai ngờ lúc này đột nhiên Thánh Nữ ngã xuống đất, nàng ta ôm lấy đầu lăn lộn kêu rên trên mặt đất rất đau khổ.

Tô Tiểu Tiểu thấy vậy thì vội vàng quay người lại, nàng ngồi xổm xuống nhìn Thánh Nữ: “Trình Tâm, ngươi sao vậy?”

Giống như Thánh Nữ đang phải chịu đựng thống khổ của thiên kiếp, nàng ta lăn lộn lăn lộn mặt đất mà không thể nói ra lời nào, nàng ta chỉ có thể rên rỉ theo bản năng.

Vệ Tư và Lăng Vân nghe thấy âm thanh nên bước ra khỏi phòng.

Tô Tiểu Tiểu ôm lấy Trình Tâm.

Sắc mặt Vệ Tư hơi thay đổi: "Tiểu Tiểu cẩn thận!"
Bình Luận (0)
Comment