Chương 2636: Thân Thế Được Phơi Bay 4
Chương 2636: Thân Thế Được Phơi Bay 4Chương 2636: Thân Thế Được Phơi Bay 4
Hạ Hầu Yên Ngữ đau khổ khuyên nhủ: "Khách đã đi rồi, chúng ta cũng về thôi, em trai đã khóc rất lâu rồi, chắc chắn đang rất nhớ nương."
Hai mắt Như phu nhân đỏ hoe: "Nó có ích gì nữa đâu? Cứ để nó khóc đi!"
"Nương!"
Hạ Hầu Yên Ngữ chỉ nghĩ mẹ của nàng ta đang nói nhảm.
Cơ Minh Lâu đi tới, nói với muội muội: "Trở về Phỉ Thúy Các đi, đừng đợi nữa."
Như phu nhân nghĩ đến chuyện mình đã chờ đợi bấy lâu nay mà lại trở thành trò cười của mọi người trong ngày vui này, chợt thấy vừa khổ sở vừa xót xa.
"Tại sao... tại sao hắn lại làm điều này với ta?"
Cơ Minh Lâu chỉ có thể khuyên nhủ: "Có lẽ thành chủ có chuyện quan trọng phải làm, chờ hắn trở về ta sẽ hỏi hắn thử xem."
Như phu nhân lau nước mắt, ánh mắt sắc bén: "Ta nhất định phải là thành chủ phu nhân, con trai ta cũng phải trở thành người thừa kế phủ thành chủ! Để ta biết được ai đã hủy hoại việc tốt của ta, ta sẽ không tha cho người đó đâu!"
Mưa rơi nặng hạt.
Vân Tuyết bị Cùng Kỳ truy sát tàn nhẫn.
Hai người tâm phúc của nàng ta đã phải chết dưới dao của Cùng Kỳ, bản thân nàng ta cũng bị thương nặng.
Không cần phải đoán cũng biết là do Vân Sương phái tới.
"Vân Sương, cái đồ phản bội! Vậy mà ngươi lại lén lút luyện chế con rối, còn vi phạm lời thê với chal"
VùI
Cùng Kỳ lại chém nàng ta một phát!
Vân Tuyết không phải là đối thủ của Cùng Kỳ, mặc dù đã cố gắng hết sức để tránh né nhưng cánh tay vẫn bị chém trúng.
Nàng ta ngã trong vũng máu, không còn sức để đứng dậy.
Nàng ta nhìn Cùng Kỳ giơ con dao lên, đi vê phía nàng ta từng bước một.
Đúng vào thời khắc này, nàng ta nhìn thấy xe ngựa của các chủ Thiên Cơ Các .
Nàng ta không chút nghĩ ngợi hét lên: "Lau Các chủ! Ta là Vân Tuyết! Ta biết bí mật của thành chủ! Hôm nay hắn..."
Cùng Kỳ vung dao chém đầu nàng tai Lach cachl
Một con dao bay tới, chém vào con dao của Cùng Kỳ.
Lâu Bất Phàm đội mưa đi đến, bắn ba viên hắc hỏa châu vào Cùng Kỳ, trong tiếng nổ đùng đoàng, ông ta tóm lấy Vân Tuyết lên xe ngựa.
Lâu Bất Phàm nói: "Tốt nhất là ngươi... có đủ tin tức có giá trị, nếu không ta lập tức ném ngươi xuống."
Vân Tuyết yếu ớt che vết thương bên cánh tay trái, nói kết quả suy đoán của mình:
"Năm đó Vân Hi không chết, nàng sinh ra thành chủ trưởng tử, chính là thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung... Vân Lãm!"
Sau khi Hạ Hầu Khanh rời khỏi Bách Hoa Cung, ông ta không về phủ thành chủ mà một mình quay về biệt viện rất lâu.
Ông ta suy nghĩ rất nhiều chuyện, chuyện năm đó và cả chuyện hôm nay.
Từng chuyện, từng chuyện một lướt qua tâm trí ông ta như sao băng.
Khi sấm sét nổ vang, điều đầu tiên ông ta nghĩ đến không phải tiểu nhi tử mới đầy tháng mà là trưởng tử của mình và Vân Tịch.
Còn có đứa trẻ kia, rốt cuộc nó có biết ông ta là cha nó không?
Ánh mắt kia... Chắc là biết nhỉ?
Nó cảm thấy thế nào khi bị cha ruột ép đi tham gia tiệc đầy tháng của đệ đệ?
Hạ Hầu Khanh hối hận nhắm mắt lại.
Mình đã làm tổn thương đứa trẻ kia...
Hạ nhân tâm phúc đi tới, khẽ gõ cửa phòng hỏi: "Thành chủ, hôm nay ngài định nghỉ lại đây sao? Để lão nô chuẩn bị nước nóng cho ngài tắm rửa thay quần áo."
"Không cần."
Hạ Hầu Khanh nói.
Hạ nhân tâm phúc lại nói: "Thế thì nô tài sẽ chuẩn bị xe ngựa để ngài về phủ thành chủ."
Lâu Bất Phàm để hai ám vệ lại đối phó với Cùng Kỳ, còn ông ta thì cùng Vân Tuyết rời khỏi đây.
Trên xe ngựa, ánh mắt Lâu Bất Phàm cực kỳ sắc bén, nói: "Vân đại tiểu thư, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung."
“Ta không nói lung tung!"