Chuong 2651: Su Phu Nhan Phu Than 2
Chuong 2651: Su Phu Nhan Phu Than 2Chuong 2651: Su Phu Nhan Phu Than 2
Lúc đầu tình hình trên đảo vẫn nghiêng ve phía Như phu nhân, mọi người chỉ cho rằng trên đảo đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên mới cần Thành chủ khẩn trương đi xử lý.
Chờ Thành chủ xử lý xong công việc sẽ bổ sung lại chi vị cho Như phu nhân.
Không ngờ một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua rồi nửa tháng trôi qua.
Như phu nhân vẫn là Như phu nhân!
Cùng lúc đó có một tin đồn đã lan truyền nhanh đến chóng mặt: Thành chủ không từ mà biệt ở tiệc đầy tháng của Tiểu công tử là do đi đến Bách Hoa Cung!
Hơn nữa còn có người nhìn thấy gân đây Thành chủ rất thường xuyên ra vào Bách Hoa Cung.
Thế là lại có thêm tin đồn mới.
Thành chủ đã để mắt tới một Thiên tiên nữ đệ tử đến từ Bách Hoa Cungl
Có một lần đại tiểu thư của phủ thành chủ là Hạ Hầu Yên Ngữ đã trừng phạt nữ đệ tử này làm cho Thành chủ tức giận, lập tức đuổi nàng ta về Cát gia.
Tin đồn ngày càng rộ lên, ngay cả Như phu nhân cũng không thể ngồi yên được nữa.
"Thành chủ đâu rồi?"
Bà ta hỏi.
Thải Liên thấp giọng nói: "Thành chủ đã ra..."
Như phu nhân mia mai nói: "Lại tới Bách Hoa Cung à?”
Thải Liên nhắm mắt nói: "Nô tỳ không biết ạ."
Như phu nhân nói: "Thu dọn một chút đi, ta muốn Trở về Thiên Ngọc Đường."
Thải Liên lo lắng nói: "Phu nhân, người muốn làm gì vậy? Không nên tức giận với Thành chủ!"
Như phu nhân nhìn bản thân được trang điểm xinh đẹp trong gương đồng: "Ta không ngu ngốc đến như vậy. Ta chỉ muốn về thăm mẫu thân của ta mà thôi."...
Bách Hoa Cung.
Lăng Vân vừa dạy xong chữ cho mấy tiểu nghiệt đồ thì Hạ Hầu Khanh đã đi tới.
"Ngài lại tới đây làm gì?"
Lăng Vân không chút cảm xúc hỏi.
Hạ Hậu Khanh ngồi xuống đối diện hắn ta.
Ông ta không ngồi trên tấm nệm dành riêng cho ba đứa trẻ mà trực tiếp ngồi thẳng xuống sàn nhà.
Ông ta nhìn về phía Lăng Vân bằng ánh mắt dịu dàng: "Ta tới để thăm con một chút." Lăng Vân cất đi những dòng chữ khủng khiếp được viết bởi ba tiểu nghiệt đồ: "Thành chủ đại nhân không để ý đến nhi tử thân sinh của mình mà lại chạy tới Bách Hoa Cung để thăm một ngoại nhân, có quá kỳ lạ không?
Hạ Hầu Khanh nhìn chăm chú vào hắn ta: "Lúc đó là do ta có lỗi với mẫu tử hai người. Trong lòng con oán trách ta cũng đúng thôi, nhưng dù thế nào đi nữa thì con cũng là con..."
Lăng Vân ngắt lời ông ta: "Phụ thân của ta là Đoan Mộc Kỳ, ta và Thành chủ đại nhân không có quan hệ gì cả."
Hạ Hầu Khanh vừa nghe thấy hắn ta nhận người khác là phụ thân thì lập tức tức giận: "Con nói lại lân nữa xeml"
Lăng Vân không chút sợ hãi nhìn ông ta rồi gan từng chữ một: "Dù trời có sập xuống thì phụ thân của ta cũng là Đoan Mộc Kỳ."
Một đứa nghịch tử đúng nghĩa không chịu nhận phụ thân mình mà chỉ nhận Đoan Mộc Kỳ làm phụ thân.
Hạ Hầu Khanh tức giận đến mức giơ nắm đấm lên.
Lăng Vân thậm chí còn không chớp mắt một cái.
Ánh mắt kiên cường ấy như muốn nói: Không có nuôi ta ngày nào mà còn muốn đánh ta. Ông lấy mặt mũi đâu ra vậy?
Hạ Hầu Khanh càng tức giận hơn.
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ nếu ông ta đánh một đấm này xuống thì nhi tử sẽ không bao giờ chịu thừa nhận ông ta nữa.
"Hôm khác ta sẽ trở lại!"
Sau khi lạnh lùng ném lại một câu thì ông ta lập tức quay người rời khỏi Thanh Vân Cung.
Ông ta sợ nếu ở lại thêm một khắc nào nữa thì sẽ không kiềm chế được bản thân mà giáo huấn tiểu tử này một trận.
Phía sau hòn non bộ, Vệ Lục Lang tặc lưỡi nói: "Lăng Vân cứng rắn như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"