Chuong 2652: Su Phu Nhan Phu Than 3
Chuong 2652: Su Phu Nhan Phu Than 3Chuong 2652: Su Phu Nhan Phu Than 3
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lăng Vân có xảy ra chuyện gì không thì không rõ, nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy thì phụ thân sẽ xảy ra chuyện."
"Hả?"
Vệ Lục Lang giật mình, hắn ta quay đầu nhìn Vệ Tư ở bên cạnh rồi ngơ ngác nói: "Phụ thân... người cầm khảm đao trên tay làm gì vậy?
Vệ Tư nhìn Hạ Hầu Khanh cuối cùng cũng thu hồi nắm đấm và rời đi: "HU
Hạ Hầu Khanh ngồi xe ngựa hồi phủ.
Là một trong những tâm phúc của hắn ta nên đương nhiên Thường quản gia biết rõ mọi chuyện.
Thường quản gia thở dài: "Thành chủ, ngài tội tình gì phải làm như vậy chứ? Ta đã sớm khuyên ngài không nên tới đây rồi."
Mỗi lần tới đều bị chọc giận muốn chết nhưng vẫn muốn quay lại.
E rằng trên hòn đảo này không có người nào khác có thể khiến ngài tức giận như vậy.
Ngài nói xem, tính tình của ngài cũng không tệ nhưng sao ở trước mặt Thiếu cung chủ lại nổ như pháo vậy chứ?
Hạ Hầu Khanh: "Ta là lão tử của hắn đó!"
Thường quản gia: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là ngài."
Nếu thiếu cung chủ không nhận ngài thì ngài cũng chẳng là gì cả.
Những lời không nên nói như vậy thì Thường quản gia cũng không nói một lời nào, ông ta không muốn chết trẻ đâu. ...
Sau khi Như phu nhân trở về Thiên Ngọc Đường thì lập tức đi thẳng đến viện tử của Mẫn Ngưng Vẫn.
Mẫn Ngưng Vãn là mẫu thân của bà ta và Cơ Minh Lâu. Phụ thân của bọn họ là đường chủ đời trước của Thiên Ngọc Đường, ông ta đã qua đời vì bệnh tật từ lâu rồi.
Mẫn Ngưng Van đang chơi đùa với ám khí ở trong phòng.
Trong lúc rảnh rỗi, bà ta đã nghiên cứu ve ám khí, cũng không phải vì lý do gì khác mà chỉ đơn giản để giết thời gian mà thôi.
"Mẫu thân."
Như phu nhân nhìn thấy thân mẫu của mình thì không thể giấu đi sự tủi thân trong lòng được nữa.
Mẫn Ngưng Van nhìn ra phía sau bà ta: "Sao hôm nay con lại đột ngột trở về thế? Thần Nhi đâu?" Như phu nhân không trả lời mà rầu rĩ ngôi xuống bên cạnh mẫu thân của mình.
Mẫn Ngưng Vãn đặt một nửa hộp ám khí bà ta đang làm xuống rồi vẫy tay với a hoàn ở trong phòng.
A hoàn hiểu ý bưng khay đựng ám khí trên bàn lui xuống.
Mẫn Ngưng Van hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi mà khiến cho người làm mẫu thân như con phải bỏ rơi nhi tử của mình để chạy về nhà phụ mẫu như vậy?"
Thấy nữ nhi vẫn im lặng, Mẫn Ngưng Van lại hỏi: "La về chuyện Thành chủ phu nhân sao? Lúc đó ta đã khuyên con rồi, con đường này không dễ đi nhưng con vẫn quyết tâm đi theo hắn tai"
Như phu nhân nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích gì chứ? Nhi tử con cũng đã sinh rồi, con không thể cứ sống như vậy cả đời mà không có danh phận chính thức được."
Mẫn Ngưng Van nói: "Con có biết vì sao Thành chủ lại đột nhiên lật lọng không?”
Như phu nhân nghe ra được có gì đó không đúng lắm, bà ta chăm chú nhìn Mẫn Ngưng Vẫn: "Mẫu thân biết sao?"
Mẫn Ngưng Van chỉ nhẹ một cái lên trán bà ta rồi nói: "Con đó, chẳng lẽ sau khi sinh được nhi tử rồi thì cho rằng mình có thể kê cao gối nằm, con không cần quan tâm đến tin tức gì nữa sao.”
Như phu nhân thừa nhận, có lá bài tẩy là nhi tử rồi thì quả thật bà ta đã buông lỏng cảnh giác
Mẫn Ngưng Van nói: "Nhi tử của Vân Hi vẫn còn sống."
Ánh mắt Như phu nhân chợt run rẩy: "Là... Vân Lãm sao?"
"Chính là hắn." Mẫn Ngưng Van liếc nhìn bà ta một cái: "Không phải con đã sớm đoán được rồi sao? Bây giờ suy đoán đã được xác nhận rồi sao lại còn ngạc nhiên đến vậy?"
Như phu nhân lo lắng: "Trước đây con chỉ đoán mò lung tung mà thôi, ai mà nghĩ tới đó là sự thật cơ chứt”